Tailieumoi.vn xin giới thiệu bài văn mẫu Phân tích tác phẩm Cái kính hay nhất, giúp các em có thêm tài liệu tham khảo trong quá trình ôn tập, củng cố kiến thức cho bài thi sắp tới. Mời các bạn đón xem:
Phân tích tác phẩm Cái kính
Đề bài: Phân tích tác phẩm Cái kính
Phân tích tác phẩm Cái kính - mẫu 1
A-dít Nê-xin là nhà văn châm biếm người Thổ Nhĩ Kỳ, tác giả của hơn một trăm cuốn sách. Một trong những truyện cười tiêu biểu của ông có thể kể đến Cái kính.
Nội dung truyện cười kể về nhân vật tôi vì muốn tỏ ra tri thức, đã đi khám và đeo kính. Lần đầu tiên, bác sĩ bảo anh ta bị cận và cho anh ta đeo kính cận, nhưng khi đeo kính lại thấy mặt mày sa sầm, buồn nôn không chịu được. Lần hai đi khám bác sĩ khác lại kết luận là bị viễn thị, đeo kính mới nhưng lúc nào cũng chảy nước mắt, mắt đỏ hoe như khóc. Lần thứ ba đi khám, bác sĩ kết luận anh ta bị loạn thị nhưng đeo kính thì nhìn cái gì cũng như lùi ra xa, không sinh hoạt bình thường được. Lần thứ tư đi khám, anh đeo kính mới nhìn cái gì cũng hóa hai. Lần thứ năm đi khám, bác sĩ phán anh một mắt viễn thị, một mắt cận thị. Anh đổi sang kính khác và không phân biệt được sáng, tối nữa. Một lần, nhân vật tôi bị ngã, chiếc kính rơi ra. Khi đeo kính lại, anh ta đã nhìn rõ được mọi vật. Về tới nhà, người vợ hỏi về chiếc kính thì tôi mới phát hiện ra kính bị vỡ.
Có thể thấy rằng nhân vật tôi đã mắc phải căn bệnh tưởng, thích giả danh trí thức. Còn các bác sĩ khám bệnh trong truyện thì khám bệnh sơ sài, kết luận không có căn cứ. Hết lần này đến lần khác, tôi nghe theo lời bác sĩ để rồi tình trạng vẫn không khá lên. Chỉ đến cuối truyện, khi “tôi” bị ngã khiến chiếc kính bị vỡ tròng và đeo kính lên, anh ta nhìn thấy mọi vật bình thường. Rõ ràng, nhân vật “tôi” đã trở nên ám ảnh, cho rằng bản thân bị mắc bệnh mặc dù anh ta hoàn toàn bình thường.
Truyện có dung lượng ngắn, khoảng tầm hai trang với cốt truyện đơn giản, ít nhân vật. Tình huống gây cười xuất phát từ việc nhân vật tôi không mắc bệnh, nhưng mỗi lần khám mắt đều ra một bệnh khác nhau, đeo kính mới rồi lại thay; khi ngã vỡ kính thì mắt nhìn được bình thường, không bị bệnh gì. Tác giả đã sử dụng thủ pháp phóng đại, tăng tiến để nhằm mục đích tạo ra tiếng cười phê phán, châm biếm.
Truyện cười Cái kính tuy ngắn gọn nhưng lại chứa đựng bài học sâu sắc cho người đọc. Tác phẩm đã thành công trong việc châm biếm thói sĩ diện hão, thích khoe mẽ và ca ngợi giá trị của sự trung thực, chân thành. Bài học của tác phẩm có ý nghĩa giáo dục sâu sắc đối với mỗi người.
Phân tích tác phẩm Cái kính - mẫu 2
A-dít Nê-xin là nhà văn trào phúng nổi tiếng của Thổ Nhĩ Kỳ. Ông được mệnh danh là "bậc thầy của tiếng cười" với những tác phẩm châm biếm sâu cay, đả kích những thói hư tật xấu trong xã hội. Truyện ngắn "Cái kính" là một ví dụ điển hình cho phong cách sáng tác của A-dít Nê-xin. Đoạn trích nằm ở phần đầu của truyện đã cho thấy rõ tài năng châm biếm của tác giả và bài học sâu sắc về giá trị của sự trung thực, chân thành.
Nhân vật "tôi" trong truyện là một người đàn ông sĩ diện hão, thích khoe mẽ. Anh ta không quan tâm đến việc thực sự cải thiện thị lực của mình mà chỉ muốn đeo kính để chứng tỏ mình là người tri thức. Khi đi khám mắt, anh ta đã bịa đặt về tình trạng của mình để được bác sĩ chẩn đoán là cận thị. Sau khi đeo kính, anh ta gặp nhiều phiền toái như buồn nôn, chóng mặt, nhưng vẫn cố chấp không chịu bỏ vì sợ bị người khác chê cười. Sự sĩ diện hão của anh ta đã khiến anh ta phải chịu nhiều hậu quả: mất tiền oan, ảnh hưởng đến sức khỏe và thậm chí còn gặp tai nạn. Khi vứt bỏ sĩ diện hão và đeo kính đúng độ, anh ta mới có thể nhìn thấy mọi thứ rõ ràng.
Nghệ thuật của A-dít Nê-xin trong đoạn trích này được thể hiện qua việc sử dụng các chi tiết miêu tả, biểu cảm, hành động để khắc họa nhân vật. Ví dụ, chi tiết "tôi nhăn mặt, nhíu mày, nheo mắt" khi đeo kính sai độ đã cho thấy sự khó chịu và phiền toái của nhân vật. Ngôn ngữ của tác giả châm biếm, mỉa mai, hài hước, nhưng cũng rất sâu cay. Ví dụ, câu nói "tôi bỗng trở thành một nhà bác học uyên thâm" đã thể hiện sự mỉa mai đối với sự sĩ diện hão của nhân vật.
Đoạn trích mang ý nghĩa châm biếm những người sĩ diện hão, thích khoe mẽ. Đồng thời, tác giả cũng ca ngợi giá trị của sự trung thực, chân thành. Bài học rút ra từ đây là phải sống trung thực, chân thành, không nên sĩ diện hão. Đoạn trích "Cái kính" là một tác phẩm trào phúng xuất sắc của A-dít Nê-xin. Qua việc châm biếm nhân vật "tôi", tác giả đã gửi gắm đến người đọc bài học sâu sắc về giá trị của sự trung thực, chân thành.
Phân tích tác phẩm Cái kính - mẫu 3
Truyện cười Cái kính của nhà văn A-dít Nê-xin đã gửi gắm thông điệp giá trị trong cuộc sống.
Truyện kể về nhân vật tôi thích tỏ vẻ là một tri thức chính hiệu. Vì muốn đeo kính, anh ta đi khám mắt. Lần đầu, bác sĩ bảo anh ta bị cận và cho anh ta đeo kính cận, nhưng khi đeo kính lại thấy mặt mày sa sầm, buồn nôn không chịu được. Lần hai đi khám bác sĩ khác lại kết luận là bị viễn thị, đeo kính mới nhưng lúc nào cũng chảy nước mắt, mắt đỏ hoe như khóc. Lần thứ ba đi khám, bác sĩ kết luận anh ta bị loạn thị nhưng đeo kính thì nhìn cái gì cũng như lùi ra xa, không sinh hoạt bình thường được. Lần thứ tư đi khám, anh đeo kính mới nhìn cái gì cũng hóa hai. Lần thứ năm đi khám, bác sĩ phán anh một mắt viễn thị, một mắt cận thị. Anh đổi sang kính khác và không phân biệt được sáng, tối nữa. Sau đó anh đi khám ở nhiều nơi khác, lại uống thuốc, lại tiêm những vẫn không nhìn rõ được. Một lần anh bị ngã, kính rơi ra, người khác giúp anh nhặt lại. Từ lúc đó anh nhìn cái gì cũng rõ hẳn. Đến khi vợ anh nhắc, anh mới biết kính mình đã vỡ.
Rõ ràng, nhân vật "tôi" đã bị mắc bệnh tưởng. Khái niệm “bệnh tưởng” có thể được hiểu là trạng thái tinh thần lo lắng do bị ám ảnh là mình đã mắc một bệnh nào đó, kì thật không phải. Lúc đầu, nhân vật "tôi" muốn đeo kính để tỏ ra là người có tri thức. Bởi vậy, anh ta đã đi khám bác sĩ và đúng như ý nguyện được đeo kính. Hết lần này đến lần khác, đổi qua nhiều loại kính nhưng "tôi" vẫn không thể nhìn thấy rõ ràng. Dù vậy, "tôi" vẫn không nhận ra vấn đề bản thân không hề bị bệnh mà chỉ một mực tin vào lời bác sĩ. Đến cuối truyện, nhân vật "tôi" đã bị ngã khiến mắt kính bị vỡ. Anh ta đeo kính lên thì nhìn thấy mọi vật bình thường. "Tôi" lấy làm ngạc nhiên, sung sướng vô cùng nhưng vẫn không phát hiện ra mắt kính bị vỡ. Chỉ đến khi người vợ thắc mắc kính của anh ta bị làm sao, "tôi" mới nhận ra. Rõ ràng, nhân vật “tôi” đã trở nên ám ảnh, cho rằng bản thân bị mắc bệnh mặc dù anh ta hoàn toàn bình thường.
Qua nội dung câu chuyện, tác giả đã phê phán bệnh tưởng, tự ám ảnh, nghe dư luận bên ngoài mà không tin vào chính mình, bên cạnh đó là sự thiếu trách nhiệm của một số y, bác sĩ. Có thể khẳng định rằng đây là một thông điệp giá trị đối với mỗi người trong cuộc sống. Truyện Cái kính đã tạo ra tiếng cười hài hước cho bạn đọc, đồng thời tác giả cũng muốn gửi gắm bài học quý giá trong cuộc sống.
Phân tích tác phẩm Cái kính - mẫu 4
Truyện Cái kính kể về nhân vật "tôi" một người thích tỏ ra mình là một tri thức chính hiệu. Vì muốn đeo kính, anh ta đi khám mắt.
Lần đầu, bác bị bảo anh ta cận và cho anh ta đeo kính cận, kết quả là khi đeo anh ta luôn cảm thấy buồn nôn. Lần hai đi khám, anh ta bị bảo là mắt bị viện thị, anh ta đeo kính mới mà mắt lúc nào cũng đỏ hoe. Lần thứ ba đi khám, người ta bảo anh bị loạn thị, anh đeo kính thì nhìn cái gì cũng lùi ra xa khiến anh khó khăn trong giao tiếp và ăn uống. Lần thứ tư đi khám, anh đeo kính mới nhìn cái gì cũng hóa hai. Lần thứ năm đi khám, bác sĩ phán anh một mắt viễn thị, một mắt cận thị. Anh đổi sang kính khác và không phân biệt được sáng, tối nữa. Sau đó anh đi khám ở nhiều nơi khác, lại uống thuốc, lại tiêm... nhưng vẫn không nhìn rõ được. Một lần, anh bị ngã, kính rơi ra, người khác giúp anh nhặt lại.
Từ lúc đó anh nhìn cái gì cũng rõ hẳn. Đến khi vợ anh nhắc, anh mới biết kính mình bị vỡ. Như vậy, truyện cười Cái kính tuy ngắn gọn nhưng lại chứa đựng bài học sâu sắc cho người đọc.
Phân tích tác phẩm Cái kính - mẫu 5
A-dít Nê-xin là nhà văn châm biếm người Thổ Nhĩ Kì, tác giả của hơn một trăm cuốn sách. Một trong những truyện cười tiêu biểu của ông có thể kể đến Cái kính.
Nội dung truyện cười kể về nhân vật tôi vì muốn tỏ ra tri thức, đã đi khám và đeo kính. Lần đầu tiên, bác sĩ bảo anh ta bị cận và cho anh ta đeo kính cận, nhưng khi đeo kính lại thấy mặt mày sa sầm, buồn nôn không chịu được. Lần hai đi khám bác sĩ khác lại kết luận là bị viễn thị, đeo kính mới nhưng lúc nào cũng chảy nước mắt, mắt đỏ hoe như khóc. Lần thứ ba đi khám, bác sĩ kết luận anh ta bị loạn thị nhưng đeo kính thì nhìn cái gì cũng như lùi ra xa, không sinh hoạt bình thường được. Lần thứ tư đi khám, anh đeo kính mới nhìn cái gì cũng hóa hai. Lần thứ năm đi khám, bác sĩ phán anh một mắt viễn thị, một mắt cận thị. Anh đổi sang kính khác và không phân biệt được sáng, tối nữa. Một lần, nhân vật tôi bị ngã, chiếc kính rơi ra. Khi đeo kính lại, anh ta đã nhìn rõ được mọi vật. Về tới nhà, người vợ hỏi về chiếc kính thì tôi mới phát hiện ra kính bị vỡ.
Có thể thấy rằng nhân vật tôi đã mắc phải căn bệnh tưởng, thích giả danh trí thức. Còn các bác sĩ khám bệnh trong truyện thì khám bệnh sơ sài, kết luận không có căn cứ. Hết lần này đến lần khác, tôi nghe theo lời bác sĩ để rồi tình trạng vẫn không khá lên. Chỉ đến cuối truyện, khi “tôi” bị ngã khiến chiếc kính bị vỡ tròng và đeo kính lên, anh ta nhìn thấy mọi vật bình thường. Rõ ràng, nhân vật “tôi” đã trở nên ám ảnh, cho rằng bản thân bị mắc bệnh mặc dù anh ta hoàn toàn bình thường.
Truyện có dung lượng ngắn, khoảng tầm hai trang với cốt truyện đơn giản, ít nhân vật. Tình huống gây cười xuất phát từ việc nhân vật tôi không mắc bệnh, nhưng mỗi lần khám mắt đều ra một bệnh khác nhau, đeo kính mới rồi lại thay; khi ngã vỡ kính thì mắt nhìn được bình thường, không bị bệnh gì. Tác giả đã sử dụng thủ pháp phóng đại, tăng tiến để nhằm mục đích tạo ra tiếng cười phê phán, châm biếm.
Như vậy, truyện cười Cái kính tuy ngắn gọn nhưng lại chứa đựng bài học sâu sắc cho người đọc.
Phân tích tác phẩm Cái kính - mẫu 6
Nhà văn A-dít Nê-xin có nhiều tác phẩm châm biếm đặc sắc. Một trong số đó phải kể đến truyện Cái kính.
Nội dung chính của văn bản “Cái kính” kể về nhân vật tôi - một người thích tỏ vẻ là một tri thức chính hiệu. Vì muốn đeo kính, anh ta đi khám mắt. Lần đầu, bác sĩ bảo anh ta bị cận và cho anh ta đeo kính cận, nhưng khi đeo kính lại luôn cảm thấy buồn nôn. Lần hai đi khám bác sĩ khác, anh bị bị viễn thị, đeo kính mới nhưng mắt lúc nào cũng đỏ hoe. Lần thứ ba đi khám, bác sĩ kết luận anh ta bị loạn thị nhưng đeo kính thì mọi vật đều lùi ra xa. Lần thứ tư đi khám, anh đeo kính mới nhìn cái gì cũng hóa hai. Lần thứ năm đi khám, bác sĩ phán anh một mắt viễn thị, một mắt cận thị. Anh đổi sang kính khác và không phân biệt được sáng, tối nữa. Sau đó anh đi khám ở nhiều nơi khác, lại uống thuốc, lại tiêm... những vẫn không nhìn rõ được. Một lần anh bị ngã, kính rơi ra, người khác giúp anh nhặt lại. Từ lúc đó anh nhìn cái gì cũng rõ hẳn. Đến khi vợ anh nhắc, anh mới biết kính mình đã vỡ.
Rõ ràng, nhân vật “tôi” đã mắc “bệnh tưởng”. Nhân vật “tôi” không bị cận mà chỉ muốn đeo kính để tỏ ra là người có tri thức. Lần đầu tiên, bác sĩ chẩn đoán “tôi” bị cận thị, anh ta tin và cắt kính để đeo nhưng mắt vẫn không nhìn rõ, thậm chí là thấy mặt mày sa sầm, buồn nôn không chịu được. Thế rồi, anh ta lần lượt đi khám từ bác sĩ này đến bác sĩ khác, đổi hết loại kính này đến loại kính khác, tình trạng vẫn không khá hơn. Ở cuối truyện, khi “tôi” bị ngã khiến chiếc kính bị vỡ tròng. Khi đeo kính lên, anh ta nhìn thấy mọi vật bình thường. Chi tiết mang tính gây cười, châm biếm nhân vật trong truyện trên.
Truyện có dung lượng ngắn, khoảng tầm 2 trang với cốt truyện đơn giản, ít nhân vật. Qua nhân vật tôi, tác giả đã phê phán những người chỉ biết nghe dư luận bên ngoài mà không tin vào chính mình, và sự thiếu trách nhiệm của một số y, bác sĩ.
Truyện Cái kính của A-dít Nê-xin không chỉ tạo ra tiếng cười mà còn gửi gắm bài học vô cùng sâu sắc đến mỗi người.
Phân tích tác phẩm Cái kính - mẫu 7
A-dít Nê-xin là một nhà văn châm biếm nổi tiếng của Thổ Nhĩ Kỳ, được biết đến với sự sắc bén trong cách phản ánh xã hội thông qua những tác phẩm mang đậm tính trào phúng. Ông là tác giả của hơn một trăm cuốn sách, mỗi tác phẩm đều chứa đựng những thông điệp sâu sắc và những bài học thâm thúy. Một trong những truyện ngắn hài hước tiêu biểu của A-dít Nê-xin là "Cái kính", một câu chuyện châm biếm nhẹ nhàng nhưng sâu cay về thói sĩ diện hão của con người.
Nội dung câu chuyện xoay quanh nhân vật "tôi", một người đàn ông luôn muốn thể hiện mình là người tri thức. Để tạo dáng vẻ "thông thái", anh ta quyết định đi khám mắt để đeo kính, dù thực sự không có vấn đề về thị lực. Lần đầu tiên, khi đến gặp bác sĩ, anh ta được chẩn đoán bị cận thị và được kê đơn kính cận. Nhưng ngay khi đeo kính, mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhòe, khiến anh ta buồn nôn, choáng váng. Dù vậy, anh vẫn cố chịu đựng vì không muốn mất đi hình ảnh "tri thức" của mình.
Không từ bỏ, anh ta tiếp tục đi khám lần thứ hai với hy vọng tìm được cặp kính phù hợp hơn. Lần này, bác sĩ lại bảo anh ta bị viễn thị và kê kính viễn. Thế nhưng, kính mới khiến mắt anh liên tục chảy nước, đỏ hoe như người vừa khóc. Không nản chí, "tôi" lại đi khám thêm lần thứ ba. Bác sĩ chẩn đoán anh ta bị loạn thị, nhưng đeo kính loạn thì mọi vật dường như lùi ra xa, khiến anh không thể nhìn rõ được và cảm thấy vô cùng khó chịu.
Lần thứ tư, sau khi gặp một bác sĩ khác, anh ta lại nhận được chẩn đoán rằng mình có vấn đề về khả năng phân biệt hình ảnh, dẫn đến việc đeo kính mà mọi vật đều hóa thành hai. Thế nhưng, anh vẫn chưa từ bỏ và tiếp tục đi khám lần thứ năm. Lần này, bác sĩ kết luận anh ta mắc cả cận thị và viễn thị cùng một lúc ở hai mắt. Anh ta phải đeo một cặp kính mới, nhưng tình trạng không những không cải thiện mà còn trở nên tồi tệ hơn khi anh không còn phân biệt được giữa sáng và tối.
Cuối cùng, trong một lần bị ngã, cặp kính rơi xuống đất và vỡ. Khi nhặt lên và đeo thử, bất ngờ thay, "tôi" nhìn thấy mọi vật một cách rõ ràng mà không cần kính. Quay trở về nhà, khi vợ anh hỏi về chiếc kính, anh mới nhận ra rằng kính đã vỡ tròng từ lúc nào.
Qua diễn biến của câu chuyện, có thể thấy nhân vật "tôi" là một người mắc phải căn bệnh tự ám thị, luôn cho rằng mình bị mắc bệnh mắt và muốn chứng tỏ bản thân là người tri thức thông qua việc đeo kính, dù anh hoàn toàn khỏe mạnh. Các bác sĩ trong truyện đều đưa ra những kết luận vô căn cứ, khám bệnh một cách sơ sài và khiến nhân vật "tôi" càng lún sâu vào sự ám ảnh về thị lực của mình.
Dù chỉ có dung lượng ngắn, truyện "Cái kính" mang đến cho người đọc những tiếng cười sảng khoái qua tình huống hài hước khi nhân vật "tôi" không bị bệnh nhưng lần nào đi khám cũng bị chẩn đoán một vấn đề khác nhau. Mỗi lần đeo kính là mỗi lần gặp phiền toái, nhưng anh vẫn không từ bỏ cho đến khi kính vỡ và anh nhận ra mình hoàn toàn bình thường. Thủ pháp phóng đại và tăng tiến được tác giả sử dụng khéo léo để tạo nên sự hài hước, đồng thời châm biếm mạnh mẽ thói sĩ diện hão của những kẻ thích khoe mẽ, giả danh tri thức.
Mặc dù câu chuyện đơn giản, nhưng "Cái kính" mang đến một bài học sâu sắc cho người đọc. Thông qua nhân vật "tôi", A-dít Nê-xin muốn phê phán thói sĩ diện vô nghĩa và khẳng định giá trị của sự trung thực, chân thành trong cuộc sống. Tác phẩm không chỉ là một câu chuyện hài hước mà còn là lời cảnh tỉnh về việc con người không nên tự lừa dối bản thân và theo đuổi những giá trị hão huyền. Bài học từ câu chuyện này có ý nghĩa giáo dục mạnh mẽ, nhắc nhở mỗi người về việc sống thật với chính mình, trân trọng những gì mình có thay vì chạy theo ảo ảnh của danh vọng và hình thức bề ngoài.
Phân tích tác phẩm Cái kính - mẫu 8
Truyện ngắn "Cái kính" của nhà văn A-dít Nê-xin không chỉ mang lại tiếng cười hóm hỉnh, mà còn ẩn chứa những thông điệp sâu sắc về cuộc sống. Nội dung câu chuyện xoay quanh nhân vật "tôi" – một người đàn ông với khao khát trở thành tri thức và tỏ vẻ bề ngoài thông qua việc đeo kính. Tuy nhiên, điều đáng nói là hành trình "khám bệnh" và thay đổi nhiều loại kính của anh ta lại dẫn đến hàng loạt tình huống dở khóc dở cười, phản ánh sự ảo tưởng về bản thân.
Câu chuyện bắt đầu khi nhân vật "tôi" quyết định đi khám mắt với mong muốn sở hữu một chiếc kính để trông như một người tri thức thực thụ. Lần đầu, bác sĩ kết luận anh ta bị cận thị và cho đeo kính cận. Thế nhưng, thay vì giúp anh nhìn rõ hơn, kính lại khiến anh chóng mặt, buồn nôn. Lần thứ hai, bác sĩ khác lại bảo anh bị viễn thị, và khi đeo kính viễn, mắt anh đỏ hoe, chảy nước mắt không ngừng, như thể đang khóc. Qua những lần khám tiếp theo, kết quả chẩn đoán của bác sĩ luôn thay đổi: từ loạn thị, đến kết luận mỗi mắt của anh thuộc hai loại tật khúc xạ khác nhau. Nhưng dù có đổi bao nhiêu loại kính đi nữa, anh vẫn không thể nhìn rõ.
Sự hoang mang và ám ảnh của nhân vật "tôi" lên đến đỉnh điểm khi anh ngã, và chiếc kính rơi xuống đất. Đáng ngạc nhiên thay, khi không còn đeo kính nữa, anh lại nhìn mọi vật rõ ràng. Đến khi vợ anh thắc mắc về chiếc kính đã vỡ, anh mới chợt nhận ra thực tế rằng suốt thời gian qua, anh hoàn toàn không cần kính – anh đã bị ám ảnh bởi ý nghĩ mình có vấn đề về mắt.
Nhân vật "tôi" trong truyện thực ra không mắc bệnh về mắt mà mắc "bệnh tưởng" – một hiện tượng tâm lý mà người ta tự tin rằng mình mắc bệnh dù cơ thể hoàn toàn bình thường. Từ mong muốn trở thành người tri thức, anh ta đã tự đẩy bản thân vào những lo lắng không cần thiết. Cái hài trong truyện không chỉ đến từ những tình huống đổi kính liên tục, mà còn từ việc nhân vật "tôi" không nhận ra rằng tất cả những vấn đề anh gặp phải chỉ là do ảo tưởng của bản thân. Hành trình khám bệnh của anh là một chuỗi sai lầm kéo dài, mà nguyên nhân chính là niềm tin mù quáng vào lời nói của các bác sĩ, thay vì tự tin vào cảm nhận thực tế của mình.
Tác giả A-dít Nê-xin đã khéo léo phê phán không chỉ bệnh tưởng mà còn cả thái độ thiếu trách nhiệm của một số y, bác sĩ khi dễ dàng chẩn đoán sai bệnh, gây ra hệ lụy cho người bệnh. Qua đó, ông gửi gắm một thông điệp giá trị: mỗi người cần tự tin vào bản thân, không nên bị cuốn theo dư luận hay ảo tưởng do người khác tạo ra.
"Cái kính" vừa mang tính hài hước vừa là bài học về sự tỉnh táo trong cuộc sống. Hơn cả những tiếng cười thoải mái, câu chuyện còn nhắc nhở chúng ta về tầm quan trọng của việc nhìn nhận bản thân một cách đúng đắn, không bị ảnh hưởng bởi những quan niệm sai lầm từ bên ngoài.
Phân tích tác phẩm Cái kính - mẫu 9
A-dít Nê-xin, nhà văn trào phúng xuất sắc của Thổ Nhĩ Kỳ, được xem như "bậc thầy của tiếng cười" nhờ vào những tác phẩm châm biếm sâu sắc, phản ánh và đả kích mạnh mẽ những thói hư tật xấu trong xã hội. Với bút lực sắc bén, ông đã khắc họa thành công những mâu thuẫn và bất cập trong cuộc sống qua lăng kính hài hước, nhưng đầy sâu cay. Truyện ngắn "Cái kính" là minh chứng rõ ràng cho phong cách sáng tác độc đáo của Nê-xin, khi vừa mang đến tiếng cười nhẹ nhàng, vừa truyền tải những thông điệp triết lý sâu sắc về cuộc sống và con người.
Trong đoạn trích đầu truyện, nhân vật "tôi" hiện lên như một người đàn ông có lòng sĩ diện hão, khao khát được coi là tri thức dù không thực sự cần đeo kính. Thay vì quan tâm đến sức khỏe thị lực, "tôi" chỉ muốn sử dụng cặp kính như một công cụ để khoe mẽ và nâng tầm hình ảnh cá nhân trong mắt người khác. Khi đi khám mắt, anh ta đã cố tình bịa đặt về tình trạng thị lực của mình để được bác sĩ kê đơn kính cận, chỉ với mục đích được đeo kính như một biểu tượng của tri thức. Tuy nhiên, điều bất ngờ là ngay sau khi đeo kính, anh ta gặp phải nhiều vấn đề khó chịu như buồn nôn, chóng mặt, nhưng lại cố chấp không chịu từ bỏ vì sợ làm mất đi hình ảnh "trí thức" mà bản thân đang cố xây dựng.
Sự sĩ diện hão này đã dẫn anh ta đến những hệ lụy không nhỏ: vừa tốn kém tiền bạc cho các lần khám và mua kính không cần thiết, vừa ảnh hưởng đến sức khỏe và thậm chí còn gặp phải những tai nạn do không nhìn rõ. Chỉ đến khi anh ta từ bỏ sự khoe mẽ và chịu đeo kính đúng độ, mọi vật xung quanh mới trở nên rõ ràng, anh ta mới thực sự nhìn thấy thế giới đúng với bản chất của nó. Qua đó, câu chuyện không chỉ đơn thuần là một màn hài hước về một người đàn ông đeo kính, mà còn ẩn chứa thông điệp về sự giả tạo, sĩ diện hão trong xã hội và hậu quả của việc không trung thực với chính mình.
Tài năng của A-dít Nê-xin trong đoạn trích này được thể hiện qua cách ông xây dựng nhân vật bằng những chi tiết sống động, tự nhiên. Hành động và biểu cảm của nhân vật "tôi" như "nhăn mặt, nheo mắt" khi đeo kính sai độ đã làm nổi bật sự khó chịu mà anh ta phải chịu đựng. Tác giả còn khéo léo sử dụng ngôn ngữ châm biếm, mỉa mai để làm tăng tính hài hước cho câu chuyện. Ví dụ, câu nói "tôi bỗng trở thành một nhà bác học uyên thâm" chính là lời mỉa mai sâu cay về sự hão huyền của nhân vật, khi anh ta tin rằng chỉ cần đeo kính là đã biến thành người tri thức.
"Cái kính" không chỉ là một câu chuyện hài hước về những rắc rối của nhân vật chính mà còn là lời phê phán nhẹ nhàng nhưng sâu sắc về thói sĩ diện, thích khoe mẽ trong xã hội. Đồng thời, tác giả cũng muốn đề cao giá trị của sự trung thực và chân thành trong cuộc sống. Thông qua việc nhân vật "tôi" cuối cùng phải đối diện với sự thật, Nê-xin gửi gắm một bài học quan trọng: Đừng để sĩ diện hão làm mờ đi giá trị thật của bản thân, và chỉ khi chúng ta sống trung thực với chính mình, ta mới có thể nhìn nhận cuộc sống một cách rõ ràng và đúng đắn.
Tóm lại, truyện ngắn "Cái kính" không chỉ là một tác phẩm trào phúng mang đến tiếng cười giải trí, mà còn là một bài học sâu sắc về giá trị của sự chân thành, trung thực. A-dít Nê-xin, qua việc phê phán nhân vật "tôi", đã nhắc nhở chúng ta về tầm quan trọng của việc sống đúng với bản thân và không để những hư danh làm lạc hướng cuộc sống.
Phân tích tác phẩm Cái kính - mẫu 10
A-dít Nê-xin là một nhà văn châm biếm người Thổ Nhĩ Kì, tác giả của hơn một trăm cuốn sách. Trong số những truyện cười nổi tiếng của ông, có thể kể đến truyện Cái kính.
Nội dung của câu chuyện kể về một người vì muốn tỏ ra hiểu biết, đã đi khám mắt và đeo kính. Tuy nhiên, mỗi lần đi khám, các bác sĩ đều đưa ra những kết luận khác nhau và đề xuất đeo kính mới, nhưng kết quả luôn không như mong đợi. Cuối cùng, khi chiếc kính rơi vỡ và người đó đeo lại, mới nhận ra mọi thứ rõ ràng hơn. Tính cách của nhân vật chính được tạo nên từ sự ám ảnh với việc cho rằng mình mắc phải căn bệnh mặc dù thực sự không có gì.
Trong truyện, việc nhân vật chính mắc phải tình huống dở khóc dở cười khi đi khám mắt và đeo kính mới nhất là nguồn cảm hứng chính để tạo nên tiếng cười. Tác giả đã sử dụng kỹ thuật phóng đại, tăng tiến để tạo ra sự hài hước và châm biếm.
Truyện có độ dài ngắn, chỉ khoảng hai trang với một cốt truyện đơn giản và ít nhân vật. Tình huống gây cười xuất phát từ việc nhân vật chính không mắc bệnh, nhưng lại bị đưa ra nhiều kết luận sai lầm từ các bác sĩ. Tác giả đã sử dụng thủ thuật phóng đại để tạo ra sự hài hước và châm biếm.
Vậy, truyện vui Cái kính mặc dù ngắn gọn nhưng chứa đựng bài học sâu sắc cho người đọc.
Phân tích tác phẩm Cái kính - mẫu 11
Truyện Cái kính của nhà văn A-dít Nê-xin đã truyền tải thông điệp ý nghĩa về cuộc sống.
Câu chuyện kể về nhân vật tôi, người muốn tỏ ra là người hiểu biết. Để thể hiện điều này, anh ta quyết định đeo kính và đi khám mắt. Tuy nhiên, mỗi lần đi khám, kết quả luôn không như mong đợi. Cuối cùng, khi chiếc kính rơi vỡ và đeo lại, mới nhận ra mọi thứ rõ ràng hơn. Nhân vật chính của câu chuyện đã trải qua tình trạng lo lắng và ám ảnh do tin rằng mình bị mắc phải căn bệnh, mặc dù thực sự không phải vậy.
Rõ ràng, nhân vật tôi đã mắc phải tình trạng lo lắng và ám ảnh do tưởng rằng mình bị mắc phải một loại bệnh. Ngay từ đầu, nhân vật tôi muốn đeo kính để tỏ ra mình có hiểu biết. Tuy nhiên, dù đã thử nhiều loại kính khác nhau và thăm bác sĩ nhiều lần, tình trạng của anh vẫn không được cải thiện. Chỉ khi kính rơi vỡ và anh đeo lại, anh mới nhận ra rằng mình không hề mắc bệnh. Rõ ràng, nhân vật đã trở nên ám ảnh và lo lắng vô cùng, cho rằng bản thân bị mắc phải căn bệnh mặc dù không có gì sai.
Thông qua câu chuyện, tác giả đã chỉ trích tình trạng bệnh tưởng, tự gây ám ảnh, và sự mù quáng khi nghe theo ý kiến của dư luận mà không tin vào bản thân, cũng như sự thiếu trách nhiệm của một số y, bác sĩ. Điều này mang lại một thông điệp quý giá cho mỗi người trong cuộc sống.
Truyện Cái kính đã mang lại tiếng cười sảng khoái cho độc giả. Đồng thời, tác giả cũng muốn truyền đạt một bài học ý nghĩa về cuộc sống.