TOP 20 Phân tích truyện Lợn cưới áo mới 2025 SIÊU HAY

44

Tailieumoi.vn xin giới thiệu bài văn mẫu Phân tích truyện Lợn cưới áo mới hay nhất, giúp các em có thêm tài liệu tham khảo trong quá trình ôn tập, củng cố kiến thức cho bài thi sắp tới. Mời các bạn đón xem:

Phân tích truyện Lợn cưới áo mới

Đề bài: Phân tích truyện Lợn cưới áo mới

Dàn ý Phân tích truyện Lợn cưới áo mới

1. Mở bài

- Giới thiệu khái quát về thể loại truyện cười

- Dẫn dắt đến truyện cười Lợn cưới áo mới

2. Thân bài

a. Nội dung câu chuyện

Câu chuyện phê phán những kẻ hợm hĩnh khoe của

- Trong truyện, ta bắt gặp hai anh có tính khoe của gặp nhau. Một anh thì may được chiếc áo mới liền mặc ngay, mong được khen. Một anh thì muốn khoe với mọi người mình có con lợn cưới:

+ Người có áo mới thì mặc ngay và đứng hóng ở cửa, đợi có ai đi qua người ta khen. Anh ta tức giận chí vì anh ta đã đứng từ sáng đến chiều mà chẳng có ai hỏi.

+ Còn người đàn ông kia lại muốn khoe áo mới và khi không có ai khen thì tức lắm. Khi có người mất lợn hỏi “Bác có thấy con lợn của tôi chạy qua đây không?” thì lẽ ra anh ta phái trả là “Tôi có thấy con lợn chạy qua đây” hoặc “Tôi không thấy con lợn nào chạy qua đây cả”. Câu trả lời của anh ta lại là: “Từ lúc tôi mặc cái áo mới này, tôi chẳng thấy con lợn nào chạy qua đây cả”.

=> Thật là đáng cười, đáng chê trách cho những kẻ hợm hĩnh, khoe khoang.

b. Bài học rút ra từ câu chuyện

Câu chuyện ngắn gọn nhưng đã cho ta một bài học sâu sắc.

- Câu chuyện phê phán những kẻ khoác lác, khoe khoang qua tiếng cười hóm hỉnh của nhân dân.

- Câu chuyện khuyên ta hãy sống khiêm tốn. Đức độ và tài năng của mỗi người sẽ được bộc lộ qua việc làm chứ không bộc lộ qua lời nói.

- Thước đo giá trị con người không phải bằng tiền bạc mà bằng tài năng, trí tuệ và sự đóng góp, cống hiến của người đó đối với cộng đồng, xã hội.

3. Kết bài

- Trong cuộc sống ngày nay, bệnh khoe khoang vẫn còn tồn tại. Vì vậy, chúng ta cần phê phán để cuộc sống của chúng ta ngày một tốt đẹp hơn.

TOP 20 Phân tích truyện Lợn cưới áo mới 2025 SIÊU HAY (ảnh 2)

Phân tích truyện Lợn cưới áo mới - mẫu 1

Truyện cười là sản phẩm sáng tạo của trí tuệ dân gian, được lưu truyền rộng rãi trong quần chúng nhân dân. Truyện cười được sáng tác không chỉ nhằm mang đến tiếng cười giải trí sau những phút giây lao động mệt mỏi mà còn ngầm phê phán những thói hư tật xấu, qua đó gửi gắm những bài học, ý nghĩa vô cùng sâu sắc. Một trong những tác phẩm truyện cười nổi tiếng nhất trong kho tàng văn học dân gian có thể kể đến, đó là "Lợn cưới áo mới".

Truyện cười "Lợn cưới áo mới" kể về cuộc gặp gỡ và đối thoại đầy hài hước của hai anh chàng có tính khoe khoang. Anh chàng có chiếc áo mới thì mặc lên người, đứng ngoài cổng từ sáng sớm để khi có người đi qua sẽ nhận được lời khen ngợi, trầm trồ. Thế nhưng, đen đủi thay anh ta đứng từ sáng đến tận chiều mà không ai quan tâm, cũng không ai dành cho anh ta lời khen ngợi như điều anh ta kì vọng. Có thể thấy anh chàng khoe áo mới là một người rất kiên trì, anh ta chấp nhận đứng từ sáng đến tối để nhận được lời khen mà không hề bỏ cuộc giữa chừng. Thế nhưng đặt sự kiên trì ấy vào mục đích của anh ta: chỉ muốn nhận được lời khen thì ta lại thấy hành động ấy có chút trẻ con, lố bịch. Vì những lời khen sáo rỗng mà bỏ ra bao thời gian, công sức và tất cả sự kì vọng, trông đợi. Câu chuyện khoe áo của anh chàng vừa nực cười vừa đáng chê trách.

Tình tiết gây cười được đẩy lên cao trào khi anh chàng có áo mới "may mắn" gặp được một người. Thế nhưng oái oăm thay, anh chàng đi tìm lợn mà anh ta gặp lại là một người có tính khoe khoang giống mình. Cuộc đối thoại giữa hai anh chàng mang đến tiếng cười sảng khoái vì nó thể hiện được "cuộc chiến" cân tài cân sức, ai cũng cố gắng khoe khoang một các lố bịch. Câu chuyện sẽ không có gì bất thường nếu anh chàng mới đến hỏi thăm một cách bình thường về con lợn bị mất nhà mình. Có thể thấy anh ta đang rất vội vàng tìm lợn để làm đám cưới, thế nhưng sự gấp gáp của thời gian không đánh mất đi bản tính thích khoe khoang, khoác lác của mình. Câu hỏi "Bác có thấy con lợn cưới của tôi chạy qua đây không?" khiến người đọc bật cười bởi sự thừa thãi trong nội dung câu hỏi và mục đích gây chú ý và muốn được khen ngợi. Con lợn thì ai cũng biết nhưng anh ta lại nhấn mạnh "lợn cưới" để khoe khoang nhà đang có việc, hơn nữa còn được tổ chức ăn uống rất linh đình.

Cuộc đối thoại càng trở nên thú vị hơn khi anh chàng có áo mới cất tiếng trả lời "Từ khi tôi mặc chiếc áo mới này, chẳng thấy có con lợn nào chạy qua đây cả". Nghe qua câu trả lời vẫn đáp ứng được nội dung câu hỏi của anh đi tìm lợn, rằng: Tôi không thấy con lợn nào cả. Thế nhưng cách anh ta trả lời lại mang đến những tràng cười sảng khoái, bởi mục đích của anh ta đâu phải trả lời anh chàng tìm lợn mà để khoe chiếc áo mới mua của mình đó chứ. Đúng là khi kẻ năm lạng gặp người nửa cân, để nhận được lời khen sáo rỗng cả hai anh chàng đều dựng lên một kịch bản "hoàn hảo" và bản thân trở thành diễn viên chính nhưng vô tình lại mang đến một vở hài kịch với những tràng cười sảng khoái.

Thông qua xây dựng một cuộc gặp gỡ đầy hài hước của hai anh chàng có tính hay khoe, tác giả dân gian đã ngầm phê phán thói khoe khoang, khoác lác, đây cũng là thói hư tật xấu phổ biến ở một bộ phận người trong xã hội xưa. Bằng cách kể chuyện tự nhiên, ngắn gọn với những yếu tố gây cười tự nhiên, truyện cười Lợn cưới áo mới không chỉ mang đến những tiếng cười hài hước mà còn truyền tải, gửi gắm được những bài học ý nghĩa.

Phân tích truyện Lợn cưới áo mới - mẫu 2

Truyện cười là sáng tạo của trí tuệ dân gian, lan tỏa rộng rãi trong cộng đồng. Nó không chỉ giúp chúng ta cười sau những giờ làm việc căng thẳng mà còn âm thầm phê phán những thói quen xấu, chứa đựng những bài học ý nghĩa. 'Lợn cưới áo mới' là một trong những truyện cười nổi tiếng, mang đến sự hài hước và sâu sắc. 

Truyện nói về cuộc gặp gỡ đầy hài hước của hai anh chàng khoe khoang. Anh chàng áo mới đứng ngoài cổng từ sáng sớm, hy vọng nhận được lời khen. Nhưng đen đủi, mọi người chẳng quan tâm, không ai chú ý đến chiếc áo mới. Anh ta kiên trì đứng đó cả ngày, nhưng mục đích của anh lại là khá trẻ con, chỉ muốn người khác khen. Câu chuyện vừa buồn cười vừa đáng trách. 

Tình tiết hài hước đạt đến đỉnh điểm khi anh chàng áo mới gặp một người khác. Nhưng thật đáng tiếc, người đó cũng có tính khoe khoang. Câu chuyện trở nên hết sức lạ lẫm nếu anh chàng mới đến hỏi một cách bình thường về con lợn mất. Anh ta đang tìm lợn để làm đám cưới, nhưng sự vội vã không làm mất đi thói quen khoe khoang, lố bịch. Câu hỏi 'Bác có thấy con lợn cưới của tôi chạy qua đây không?' khiến người đọc cười bởi sự thừa thãi và mục đích muốn được khen ngợi. Con lợn là biết, nhưng anh ta vẫn nhấn mạnh 'lợn cưới' để khoe nhà đang tổ chức đám cưới rất hoành tráng. 

Cuộc trò chuyện trở nên thú vị hơn khi chàng trai mới mua áo lên tiếng: 'Từ khi tôi khoác chiếc áo mới này, chẳng có con lợn nào chạy ngang qua đây cả'. Mặc dù câu trả lời vẫn đúng với câu hỏi về con lợn, nhưng thực chất, anh chàng muốn khoe áo mới mà thôi. Khiến cho mọi người không chỉ cười vì câu trả lời hài hước mà còn vì sự kiêu ngạo thú vị của anh. Quả là lạ lùng, khi gặp người tìm lợn, anh chàng không để ý đến vấn đề chính mà chỉ muốn phô diễn chiếc áo mới của mình. Cười thả ga với tình huống hài hước này.

Qua cuộc gặp gỡ hài hước của hai chàng trai khoác lác, tác giả dân gian đã lặng lẽ chỉ trích thói khoe khoang, khoác lác phổ biến trong xã hội xưa. Truyện với cách kể ngắn gọn, tự nhiên và yếu tố hài hước làm nổi bật bài học về khiêm nhường. Đồng thời, châm biếm những thói hư tật xấu, truyện cười 'Lợn cưới áo mới' không chỉ mang đến niềm vui mà còn truyền đạt những ý nghĩa sâu sắc.

Phân tích truyện Lợn cưới áo mới - mẫu 3

Lợn cưới, áo mới là một trong những chuyện cười hay của nước ta, mang nhiều nét đặc trưng tiêu biểu cho thể loại này. Câu chuyện ngắn gọn giống như màn kịch nhỏ kể lại một cuộc “chạm trán” thật bất ngờ và thú vị của hai anh hay khoe của: Một anh khoe con lợn cưới bị sổng và một anh khoe chiếc áo mới may. Từ đó mà bật ra tiếng cười khoái trá trước cái cảnh hai con người “trổ tài khoe của”.

       Tính khoe của cũng là tính khoe khoang nói chung của con người nhưng lại mang một sắc thái riêng khá đặc biệt. Đây không phải là khoe trí tuệ, tài năng, học vấn, hay công lao, đóng góp, địa vị trong xã hội... mà là khoe của. Đành rằng khoe cái gì cũng là xấu, là không nên cần phải tránh nhưng khoe của thì thật là tầm thường, lố bịch, đáng cười, đáng phê phán chứng tỏ một nhân cách thấp hèn của loại người chỉ chú mục vào cuộc sống vật chất, tìm nguồn vui vào cuộc sống vật chất. Người có tính khoe của là người thích phô trương, huênh hoang những gì mình có với mọi người cho dù đó chỉ là “một chiếc áo mới” hay “một con lợn cưới”.

       Thói phô trương, huênh hoang đã trở thành một nhu cầu, một thói quen trong cuộc sống của họ đến mức không khoe của thì không thể nào chịu được. Khi khoe của, họ hãnh diện, họ sung sướng vì thấy mình giàu có hơn người, có những cái mà người khác không có và lấy đó làm hạnh phúc trong cuộc sống. Nhưng thật nực cười, lố bịch, tầm thường là những thứ mà họ khoe nào có lớn lao, nào có làm cho họ cao siêu, nào có phải là mthước do giá trị con người, mà trái lại chỉ làm cho họ nhỏ bé và thấp kém.

       Anh đi tìm lợn khoe của trong một hoàn cảnh đặc biệt: đang tất tưởi chạy đi tìm con lợn sổng, vậy mà vẫn không quên việc khoe của, bởi nó đã thành một nhu cầu, thành thói quen trong cuộc sống của anh. Trên thực tế, ta thấy rằng những người hay khoe bao giô cũng tìm cơ hội đế’ khoe của. Và cơ hội đã đến khi đi tìm lợn sổng lại gặp người đứng đó. Đi tìm lợn lẽ ra phải hỏi: Bác có thấy con lợn của tôi chạy qua đây không? thì anh lại hỏi to: Bác có thấy con lợn cưới của tôi chạy qua đây không?. Trong câu hỏi đã thừa từ cưới với người được hỏi nhưng lại cần đối với anh chàng khoe của. Thành ra câu hỏi của anh vừa có mục đích tìm lợn, vừa có thêm mục đích khoe của và dường như mục đích thứ hai “khoe của” quan trọng hơn, cần hơn. Từ cưới hoàn toàn lạc lòng trong câu hỏi tìm lợn, được chú ý hơn, ý thức hơn, nên hỏi to, nhấn mạnh, xoáy sâu vào đó và như vậy khiến người được hỏi phải chú ý vào điều mà anh ta muốn “khoe” của.

       Như vậy ta thấy rằng tính khoe khoang, phô trương của anh chàng trên đây đã rõ. Nó đã trở thành món ăn tinh thần không thể thiếu được trong cuộc sống. Anh ta lợi dụng việc tìm lợn để khoe của, và dĩ nhiên khoe khoang là hành động lố bịch, gây cười, nhưng khoe như anh ta lại càng đáng chê trách nhiều hơn. Anh ta nhấn mạnh “con lợn cưới” để cho anh chàng đứng đó tập trung chú ý và đâu biết rằng “anh áo mới” đang tìm cơ hội.

       Các cụ xưa vẫn nói "già bát cơm canh, trễ manh áo mới" nhưng thích thú đến như anh chàng trong truyện thì thật là điển hình cho sự lố bịch đáng chê cười và phê phán. Có áo mới, anh ta diện ngay rồi đứng hóng ở cửa, đợi mọi người đi qua khen. Chi tiết “đứng hóng ở cửa” thật buồn cười, đành rằng áo mới nhưng trê con cũng không đến mức như vậy. Nhưng đối với anh chàng trong truyện đó lại là điều bình thường, thói quen. Đứng suốt từ sáng đến chiều chỉ để khoe một cái áo thì quá buồn cười. Nó hoàn toàn trái với lẽ tự nhiên, thật lố bịch, ngớ ngẩn đến khó tin. Ấy thế mà hoàn toàn thật.

       Rồi chờ mãi cũng có người đi qua, khi trả lời anh lợn cưới thì cái tính khoe của ấy lại càng bộc lộ một cách hài hước và tức cười hơn nữa trong cả điệu bộ và lời nói của nhân vật. Anh ta liền giơ ngay vạt áo ra, bảo: Từ lúc tôi mặc cái áo này, tôi chẳng thấy con lợn nào chạy qua đây cả!. Rõ ràng trong câu trả lời bộc lộ niềm vui sướng khi được cởi mở lòng mình, được “khoe” mà từ sáng đến giờ mới được bộc lộ, và như vậy cho nên phần đầu câu trả lời là thừa, không liên quan gì đến việc tìm lợn, thấy lợn cả. Người ta hỏi về con lợn song sao lại trả lời về cái áo mới? Anh ta lợi dụng câu trả lời để khoe chiếc áo mới, và để cho anh kia biết rõ hơn, anh ta giơ vạt áo lên cái áo có mặt trong câu trả lời về việc tìm con lợn thật lạc lõng. Nhưng có cụm từ từ lúc tôi mặc cái áo này có nghĩa là từ sáng đến chiều chẵng thấy con lợn nào chạy qua cả có phần hóm hỉnh làm cho phần thông tin thừa bỗng biến thành phần chỉ ý thời gian. Song nó càng lố bịch, nực cười của hai kẻ thích khoe của gặp nhau.

       Câu chuyện ngắn gọn nhưng ý nghĩa sâu sắc bao nhiêu. Truyện phê phán tính khoe khoang khoác lác của con người. Đây là một tính xấu khá phổ biến ở mỗi người mà vẫn thường mắc phải.

       Tính xấu ấy thể hiện trong cách nói năng, dáng điệu, cử chỉ và nó đã biến nhân vật thành trò cười cho thiên hạ. Trong cuộc sống ta vẫn thấy những sự việc như vậy. Người ta nhiều khi muốn người khác hiểu hơn về những khả năng của bản thân lại hoá ra lố bịch, nực cười. Do vậy trong cuộc sống cần tránh mắc phải những tính xấu này, đôi khi bản thân không kiểm soát được hành vi của mình để dẫn đến thành kẻ khoác lác, trò cười cho tính khoe của. Đã có bao câu chuyện phê phán những kẻ khoác lác khoe khoang trong cuộc sống. Tất cả, dân gian đã nhằm phê phán đả kích những thói hư tật xấu và khuyên mọi người hãy sống thật giản dị, khiêm tốn chân thành chớ đừng như hai anh khoe của như câu chuyện trên đây.

       Hai anh khoe của chạm trán nhau, họ rất tự nhiên bộc lộ bản tính của mình nhưng dẫu thế nào cũng không giấu được thói khoe của, khoác lác đến lực cười, đến lố bịch. Câu chuyện là một bài học đầy ý nghĩa cho chúng ta trong cuộc sống.

TOP 20 Phân tích truyện Lợn cưới áo mới 2025 SIÊU HAY (ảnh 3)

Phân tích truyện Lợn cưới áo mới - mẫu 4

Nhắc đến lĩnh vực văn học dân gian, không thể bỏ qua thể loại truyện cười - một thứ vừa dân dã, thân thiện, vừa chứa đựng nhiều bài học sâu sắc cho đời sống hàng ngày. Trong số đó, 'Lợn cưới, áo mới' là một cái tên quen thuộc. Dù truyện có vẻ đơn giản, nhưng lại đưa ra những lời phê phán sâu sắc về thói quen khoe khoang của con người. 

Nội dung của truyện 'Lợn cưới, áo mới' khá đơn giản. Một anh chàng mua chiếc áo mới, đứng chờ cả ngày mà chẳng ai khen hay nhận xét gì. Đến chiều, khi có người chạy qua và bắt đầu nói chuyện, thì lại là người cũng có thói khoe khoang. Thay vì hỏi xem có thấy con lợn nào chạy qua không, người đó lại nhấn mạnh là 'con lợn cưới', tức là nhà anh ta đang có lễ cưới to tướng. Tuy nhiên, anh chàng đầu truyện cũng không thể giữ được niềm vui. Sau cả ngày đứng đó, anh ta phấn khích trả lời: 'Từ khi tôi mặc chiếc áo mới này, chẳng thấy con lợn nào chạy qua cả'. 

Điểm hài hước của câu chuyện nằm ở sự thừa thãi thông tin trong cuộc trò chuyện. Truyện chỉ có hai nhân vật, và cuộc trò chuyện giữa họ chỉ toàn là hai câu. Tuy nhiên, cả người hỏi và người trả lời đều không quan tâm đến thông tin mà đối phương muốn biết. Một người khoe về chiếc áo mới, người kia khoe về con lợn, và cả hai đều không để ý đến thông tin của đối phương. Họ chỉ muốn khoe khoang, mong đợi sự khen ngợi, công nhận, hoặc sự thán phục từ người khác. Điều này không chỉ mang lại tiếng cười sảng khoái cho độc giả, mà còn âm thầm châm biếm thói quen khoe khoang của con người. 

Với cốt truyện đơn giản, tình huống gây cười độc đáo cùng với hệ thống nhân vật, hình tượng giản dị và thân thuộc, truyện vẫn đủ sức truyền đạt bài học về sự khiêm tốn. Đồng thời, nó cũng phê phán những thói quen xấu còn tồn tại. Việc con người thích khoe khoang, thèm muốn được người khác khen ngợi, công nhận không chỉ là hiện tượng xưa mà ngày nay vẫn có thể thấy rất nhiều. Chính việc chạm vào những vấn đề có ảnh hưởng, nhẹ nhàng và hài hước như trong truyện làm nên sức sống lâu bền cho tác phẩm này.

Phân tích truyện Lợn cưới áo mới - mẫu 5

Trong kho tàng truyện cười dân gian Việt Nam, “Lợn cưới, áo mới” là một trong những câu truyện đặc sắc và ý nghĩa. Chuyện không chỉ mang lại những tiếng cười sảng khoái, bài học sâu sắc mà còn đặc biệt chế giễu tính khoe khoang của con người.

Truyện như một màn hài kịch ngắn, kể lại cuộc nói chuyện của hai anh chàng có tính khoe khoang, buồn cười thay là họ lại khoa khoang những thứ chẳng đáng là bao. Một anh thì khoe con lợn cưới bị xổng chuồng, còn một anh lại khoe chiếc áo mới may. Anh chàng đi tìm lợn kia rơi vào hoàn cảnh thật đặc biệt, đó là khi gia đình anh đang có việc lớn – đám cưới, con lợn để làm cỗ cưới lại bị xổng chuồng chaỵ mất và anh ta phải đi tìm.

TOP 20 Phân tích truyện Lợn cưới áo mới 2025 SIÊU HAY (ảnh 1)

Trong lúc công việc đang lu bu và tất bật, tưởng chường như anh ta chỉ mải đi tìm lợn thôi nhưng không ngờ anh ta vẫn còn tâm trí để khoe khoang. Điều đó thể hiện ở cách hỏi của anh ta, đáng lẽ ra anh ta chỉ cần hỏi rằng: “Bác có thấy con lợn của tôi chạy qua đây không?”, và thêm vào đó là màu sắc, kích thước, đặc điểm của con lợn. Nhưng không, anh ta đã hỏi rằng: “Bác có thấycon lợn cưới của tôi chạy qua đây không?”, có thể thấy, anh ta nói “con lợn cưới” chỉ để khoe ra chứ không phải là đặc điểm để chỉ cho con lợn, thông tin đó là không cần thiết đối với người được hỏi. Điều đó đã chứng tỏ, anh ta chỉ lấy việc tìm lợn làm cái cớ để khoe khoang con lợn của mình. Tuy nhiên, anh chàng được hỏi cũng không khác gì, anh ta cũng là một người thích khoe khoang. Anh ta mới may được một chiếc áo mới, muốn khoe đến mức không chờ dịp lễ tết hay đi chơi mới mặc mà liền đem ra mặc ngay.

Khoe áo mới thường là sở thích và thói quen của trẻ thơ, nhưng chính anh chàng này đã biến mình thành trẻ con, mặc áo mới với mục đích khoe của. Anh ta không chờ ai vào nhà rồi khoe mà lại đứng hỏng ở ngoài cửa, đợi có ai đi qua người ta khen, vì muốn được khoe mà anh ta đứng suốt sáng đến chiều, kiên nhẫn chờ khoe bằng được. May gặp được anh chàng đi tìm lợn hỏi thăm, khi được hỏi anh ta đã đáp rằng: “Từ lúc tôi mặc cái áo mới này, tôi chẳng thấy con lợn nào chạy qua đây cả”. Có thể thấy, tính khoe khoang của nhân vật đã được cường điệu hóa lên tới tột đỉnh, ở ngoài thực tế sẽ không có ai lại khoe của một cách vô duyên và trơ trẽn như thế.

Tuy nhiên nó đã nhấn mạnh được tính chất lời khoe và cách khoe quá phi lí, trái thường tình khiến cho người đọc không khỏi chế giễu. Tính khoe khoang, thích thể hiện và tỏ ra giàu có là một thói xấu thường thấy của những người giàu xổi, học đòi. Tính khoe khoang là một tật xấu nói chung, tuy nhiên trong truyện này các nhân vật không khoe tài, khoe địa vị hay công lao mà chỉ khoe những thứ tầm thường, nhỏ nhặt.

Như vậy, qua câu chuyện “Lợn cưới, áo mới”, chúng ta hiểu được thế nào là tính khoe khoang và nếu tính khoe đó trở thành một thói quen sẽ trở thành một thói xấu, gây khó chịu cho mọi người xung quanh, làm mất đi giá trị con người.

Phân tích truyện Lợn cưới áo mới - mẫu 6

Truyện cười là một biểu hiện sáng tạo của trí tuệ dân gian, được truyền miệng rộng rãi trong cộng đồng nhân dân. Truyện cười không chỉ giúp giải trí sau những giờ làm việc mệt mỏi mà còn ẩn chứa sự phê phán những thói hư tật xấu, từ đó truyền đạt những bài học ý nghĩa sâu sắc. Trong kho tàng văn học dân gian, có một tác phẩm truyện cười nổi tiếng mang tên 'Lợn cưới áo mới'.

Truyện cười 'Lợn cưới áo mới' kể về cuộc gặp gỡ và trò chuyện đầy hài hước giữa hai anh chàng thích khoe khoang. Một trong số họ mặc chiếc áo mới và đứng ngoài cổng từ sáng sớm, hy vọng sẽ nhận được sự ngưỡng mộ, khen ngợi từ người qua đường. Nhưng đến tận chiều, không ai quan tâm đến anh ta, cũng không ai nhìn thấy mặc áo mới. Anh chàng này có vẻ rất kiên nhẫn, đứng đó suốt cả ngày mà không bỏ cuộc. Nhưng mục đích của anh ta, chỉ muốn được khen ngợi, khiến hành động của anh trở nên như trẻ con, lố bịch. Vì những lời khen không đáng giá mà anh ta bỏ ra nhiều thời gian, công sức và hy vọng. Câu chuyện về việc khoe áo mới của anh chàng vừa buồn cười vừa đáng trách.

Truyện trở nên thú vị hơn khi anh chàng với áo mới gặp một người khác. Nhưng thật không may, người đó cũng có tính khoe khoang giống anh ta. Cuộc đối thoại giữa họ mang lại tiếng cười vui vẻ, khi cả hai đều cố gắng khoe khoang một cách lố bịch. Câu hỏi 'Bác có thấy con lợn cưới của tôi chạy qua đây không?' khiến người đọc phải cười vì sự thừa thãi và mục đích của anh ta là để gây chú ý và muốn được khen ngợi. Anh ta nhấn mạnh 'lợn cưới' để khoe rằng nhà anh đang tổ chức đám cưới, thậm chí có bữa tiệc linh đình.

Điều thú vị là khi anh ta trả lời câu hỏi về con lợn, anh ta nói 'Từ khi tôi mặc chiếc áo mới này, chẳng thấy có con lợn nào chạy qua đây cả'. Dù câu trả lời vẫn phản ánh nội dung câu hỏi, rằng anh ta không thấy con lợn nào, nhưng cách anh ta trả lời lại khiến mọi người cười thả ga, vì mục đích của anh ta không phải là trả lời câu hỏi mà là để khoe chiếc áo mới mà anh ta đã mua. Khi hai kẻ khoe khoang gặp nhau, họ cùng đóng kịch bản 'hoàn hảo' và trở thành diễn viên chính trong một vở hài kịch, mang lại tiếng cười sảng khoái.

Thông qua câu chuyện hài hước về cuộc gặp gỡ của hai anh chàng thích khoe, tác giả dân gian đã phê phán một cách gián tiếp thói quen khoe khoang, lố bịch, một tật xấu phổ biến trong xã hội. Bằng cách kể chuyện tự nhiên, ngắn gọn với yếu tố gây cười tự nhiên, truyện cười 'Lợn cưới áo mới' không chỉ mang lại những tiếng cười vui vẻ mà còn truyền đạt được những bài học ý nghĩa.

Phân tích truyện Lợn cưới áo mới - mẫu 7

Lợn cưới, áo mới là một trong những câu chuyện hài hước của dân ta, thể hiện rõ nét đặc trưng của thể loại này. Câu chuyện ngắn gọn như một vở kịch nhỏ kể về cuộc 'chạm trán' bất ngờ và thú vị giữa hai anh chàng thích khoe của: Một người khoe con lợn cưới bị sổng và một người khoe chiếc áo mới may. Điều này đã tạo ra tiếng cười thoải mái trước hình ảnh hai con người 'trổ tài khoe của'.

       Tính khoe của, cũng là tính khoe khoang tổng quát của con người, nhưng lại mang một sắc thái riêng đặc biệt. Đây không phải là việc khoe trí tuệ, tài năng, học vấn, hoặc địa vị xã hội... mà là việc khoe của. Tuy rằng việc khoe bất cứ điều gì cũng không tốt, là điều nên tránh, nhưng việc khoe của lại càng tầm thường, lố bịch, đáng cười và đáng phê phán, chứng tỏ một nhân cách thấp hèn chỉ tập trung vào cuộc sống vật chất và tìm niềm vui trong đó. Người có tính khoe của thích phô trương, huênh hoang những gì họ có trước mắt mọi người, dù đó chỉ là 'một chiếc áo mới' hoặc 'một con lợn cưới'.

       Thói quen khoe khoang, phô trương đã trở thành một nhu cầu, một thói quen không thể thiếu trong cuộc sống của họ đến mức không thể không khoe. Khi khoe, họ tự hào, hạnh phúc vì cảm thấy mình giàu có hơn người khác, có những thứ mà người khác không có và coi đó là hạnh phúc trong cuộc sống. Nhưng đáng buồn cười, lố bịch, tầm thường là những gì họ khoe không có gì to lớn, không làm cho họ trở nên cao siêu, ngược lại chỉ làm cho họ trở nên nhỏ bé và thấp kém hơn.

       Người này đi tìm lợn để khoe trong một tình huống đặc biệt: đang tất bật đi tìm con lợn sổng, nhưng vẫn không quên việc khoe của, bởi vì đã trở thành một nhu cầu, một thói quen trong cuộc sống của họ. Trên thực tế, chúng ta thấy rằng những người thường xuyên khoe cũng luôn tìm cơ hội để khoe. Và cơ hội đã đến khi đi tìm lợn sổng, lại gặp người đứng đó. Thực tế, việc đi tìm lợn thực sự phải hỏi: 'Bạn có thấy con lợn của tôi chạy qua đây không?' nhưng anh lại hỏi lớn to: 'Bạn có thấy con lợn cưới của tôi chạy qua đây không?'. Trong câu hỏi đã rõ ràng là cưới với người được hỏi, nhưng vẫn cần phải làm cho anh chàng khoe của. Do đó, câu hỏi của anh ấy không chỉ là để tìm lợn, mà còn để khoe, và có vẻ như mục đích khoe này quan trọng hơn, cần thiết hơn. Từ cưới hoàn toàn không liên quan trong câu hỏi tìm lợn, nhưng lại được chú ý, nhấn mạnh, chi tiết và như vậy làm cho người được hỏi phải chú ý vào điều mà anh ấy muốn 'khoe'.

       Vì vậy, chúng ta có thể thấy rõ tính khoe của của anh chàng này. Nó đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống. Anh ta lợi dụng việc tìm lợn để khoe, và dĩ nhiên việc khoe là hành động lố bịch, gây cười, nhưng việc khoe như anh ta lại càng đáng chê trách hơn. Anh ta nhấn mạnh 'con lợn cưới' để chú ý hơn và không biết rằng 'anh áo mới' đang tìm cơ hội.

       Các ông già xưa vẫn nói 'già bát cơm canh, trễ manh áo mới' nhưng thú vị như anh chàng trong câu chuyện là một ví dụ điển hình cho sự lố bịch đáng chê cười và phê phán. Có áo mới, anh ta diện ngay rồi đứng hóng ở cửa, chờ mọi người đi qua khen ngợi. Chi tiết 'đứng hóng ở cửa' thực sự buồn cười, nhưng áo mới cũng không đáng đến mức đó. Nhưng với anh chàng trong câu chuyện, đó lại là điều bình thường, thói quen. Đứng suốt từ sáng đến tối chỉ để khoe một cái áo là quá buồn cười. Điều này hoàn toàn không tự nhiên, lố bịch và ngớ ngẩn đến mức khó tin. Nhưng nó lại hoàn toàn thật.

       Sau cùng, sau bao nỗ lực chờ đợi, cuối cùng cũng có người đi qua. Khi trả lời, tính khoe của anh ta lại bộc lộ một cách hài hước và khiến mọi người cười nhiều hơn trong cả hành động và lời nói của anh ta. Anh ta liền bày tỏ sự vui mừng khi được cởi mở, được 'khoe' sau một ngày dài, và vì vậy phần đầu câu trả lời là thừa, không liên quan đến việc tìm lợn. Người ta hỏi về con lợn nhưng lại trả lời về cái áo mới? Anh ta lợi dụng câu trả lời để khoe chiếc áo mới và làm cho người kia rõ hơn, anh ta giơ vạt áo lên, cái áo được nhắc đến trong câu trả lời về việc tìm lợn. Nhưng với cụm từ 'từ lúc tôi mặc cái áo này' có nghĩa là từ sáng đến tối chẳng thấy con lợn nào chạy qua cả, phần thông tin thừa đột nhiên biến thành một chi tiết về thời gian. Nhưng nó lại càng làm cho việc của hai người thích khoe của gặp nhau trở nên lố bịch và nực cười hơn.

       Câu chuyện ngắn gọn nhưng ý nghĩa sâu sắc. Nó phê phán tính khoe khoang, phô trương của con người. Đây là một tật xấu khá phổ biến mà mỗi người thường mắc phải.

       Tính xấu đó thể hiện trong cách nói, cử chỉ, dáng điệu và đã biến nhân vật thành trò cười của dư luận. Trong cuộc sống, chúng ta thường xuyên bắt gặp những trường hợp như vậy. Người ta thỉnh thoảng muốn người khác hiểu rõ hơn về khả năng của bản thân mình nhưng lại vấp phải những trở ngại và trở thành kẻ khoe của. Vì vậy, trong cuộc sống, cần phải tránh xa những tật xấu này, đôi khi chính mình không kiểm soát được hành vi của mình dẫn đến việc trở thành kẻ phô trương, trở thành trò cười cho khả năng khoe của. Đã có rất nhiều câu chuyện phê phán những kẻ phô trương khoe khoang trong cuộc sống. Tất cả, dân gian đã nhằm phê phán, chỉ trích những thói hư tật xấu và khuyên mọi người hãy sống một cuộc sống giản dị, khiêm tốn và chân thành, chớ đừng như hai anh chàng khoe của trong câu chuyện trên.

       Hai anh chàng khoe của đã đối mặt với nhau, họ tự nhiên bộc lộ bản tính của mình nhưng dù thế nào, họ không thể che giấu được tính khoe của, việc phô trương đến mức cười, lố bịch của họ. Câu chuyện là một bài học ý nghĩa cho chúng ta trong cuộc sống.

Phân tích truyện Lợn cưới áo mới - mẫu 8

Lợn cưới, áo mới là một trong những truyện cười đặc sắc của kho tàng truyện cười dân gian Việt Nam. Truyện chế giễu những người có tính hay khoe của. Tính xấu ấy biến người khoe của thành trò cười cho thiên hạ.

Truyện ngắn gọn như một màn hài kịch nhỏ, kể lại cuộc tranh tài thú vị, bất ngờ giữa hai anh có tính hay khoe, mà của đem khoe chẳng đáng là bao. Một anh khoe con lợn cưới bị sổng chuồng và một anh khoe chiếc áo mới may.

Anh đi tìm lợn khoe của trong một hoàn cảnh thật đặc biệt. Đó là lúc nhà anh ta có việc lớn (đám cưới), lợn để làm cỗ cưới lại bị sổng mất, nghĩa là trong lúc việc nhà đang bận bịu và bối rối, một tình huống tưởng như người trong cuộc không còn tâm trí nào để khoe khoang.

Khi đi tìm lợn, lẽ ra anh ta chỉ cần hỏi: Bác có thấy con lợn của tôi chạy qua đây không ? Hoặc nói rõ con lợn ấy là lợn gì, to hay nhỏ, trắng hay đen, thi anh ta lại hỏi: Bác có thấy con lợn CƯỚI của tôi chạy qua đây không? Câu hỏi thừa từ cưới, vì từ cưới không phải là từ thích hợp để chỉ đặc điểm của con lợn bị sổng và cũng không phải là thông tin cần thiết đối với người được hỏi. Người được hỏi không cần biết con lợn ấy được dùng vào việc gì (đám cưới hay đám tang). Thế nhưng nó lại rất quan trọng đối với anh đi tìm lợn vì nó là cái cớ để anh ta khoe con lợn của mình. Thành ra câu hỏi của anh ta vừa có mục đích tìm lợn, vừa có mục đích khoe của, nhưng để khoe của là chính.

Anh có áo mới cũng thích khoe đến mức may được cái áo, không đợi ngày lễ, ngày Tết hay đi chơi mới mặc mà đem ra mặc ngay. Tính thích khoe của đã biến anh ta thành trẻ con. (Già được bát canh, trẻ được manh ảo mới). Nhưng trẻ con thích khoe áo mới thì đó là lẽ thường tình bởi chúng ngây thơ, trong sáng; còn nhân vật trong truyện cười này mặc áo mới với mục đích là để khoe của.

Cách khoe của anh ta cũng thật buồn cười: đứng hóng ở cửa, đợi có ai đi qua người ta khen. Vì nôn nóng khoe áo mới mà anh ta đã đứng mãi từ sáng tới chiều, kiên nhẫn đợi để khoe bằng được. Đợi mãi chẳng thấy ai hỏi đến, anh ta tức lắm. Đang lúc cụt hứng vì không có ai để mà khoe áo mới thì anh chàng mất lợn chạy tới hỏi thăm. Mừng như bắt được vàng, anh có áo mới vội giơ ngay vạt áo ra để khoe và trả lời rằng: Từ lúc tôi mặc CÁI ÁO MỚI này, tôi chẳng thấy con lợn nào chạy qua đây cả. Đúng ra, anh ta chỉ cần đáp là có nhìn thấy hay không nhìn thấy, nhưng anh ta lại cố tình khoe áo mới cả bằng điệu bộ lẫn lời nói. Đấy là những yếu tố thừa nhưng lại là nội dung, mục đích thông báo chính của anh ta.

Tính khoe của của nhân vật được đẩy tới tột đỉnh bằng nghệ thuật cường điệu, bởi trên đời này không có ai lại khoe của một cách vô duyên và trơ trẽn như anh lợn cưới và anh áo mới.

Đọc truyện chúng ta bật cười vì nhiều lẽ:

Trước hết là về hành động, lời nói của nhân vật. Của chẳng đáng là bao, chỉ là chiếc áo, con lợn mà vẫn thích khoe. (Đây cũng chính là đặc điểm của loại người này). Sau đó là lời khoe và cách khoe đều quá đáng và phi lí.

Tác giả dân gian đã tạo ra cuộc ganh đua gay cấn trong việc khoe của giữa hai nhân vật. Người đi tìm tợn sống mà cứ nhấn mạnh là lợn cưới. Kẻ trả lời là không thấy lợn thì lại cố đưa thêm cái áo mới của mình vào. Cái trái tự nhiên, không hợp với lẽ thường xuất hiện khiến cho tiếng cười chế giễu vang lên.

Anh áo mới đứng hóng ở cửa, kiên nhẫn đợi suốt từ sáng đến chiều mà vẫn chưa khoe được áo. Đang tức tối thì lại bị anh lợn cưới khoe của trước. Anh áo mới đã không bỏ lỡ cơ hội cả ngày chỉ có một lần để khoe áo mới trước mặt anh lợn cưới. Kết thúc bất ngờ của truyện tạo cảm giác rất hấp dẫn và thú vị cho người đọc.

Tính khoe của là thói thích tỏ ra, trưng ra cho mọi người biết là mình giàu có. Đây là thói xấu thường thấy ở những người mới giàu (giàu xổi), thích học đòi. Nó biểu hiện qua cách ăn mặc, nói năng, giao tiếp, cách trang sức và xây cất, bài trí nhà cửa lố lăng, kệch cỡm.

Tính khoe của là thói xấu của con người nói chung nhưng ở truyện này nó lại mang một sắc thái khá đặc biệt. Nhân vật trong truyện không phải là khoe tài, khoe lộc, khoe trí tuệ, học vấn, công lao đóng góp hay địa vị trong xã hội mà là khoe những thứ tầm thường, nhỏ nhặt, chẳng đáng đem khoe.

Khi khoe của đã trở thành một thói quen, một nhu cầu cần thiết đến mức không khoe không chịu được thì nó sẽ là thói xấu và thói xấu ấy làm cho những người xung quanh khó chịu. Câu chuyện dí dỏm Lợn cưới, áo mới là một bài học bổ ích cho tất cả chúng ta.

Phân tích truyện Lợn cưới áo mới - mẫu 9

Truyện cười là một thể loại truyện tiêu biểu của văn học dân gian Việt Nam, thông qua việc sáng tạo ra những câu chuyện cười, những tình tiết gây cười, ông cha ta luôn có một thông điệp, quan niệm nào đó muốn truyền tải lại cho người đời sau. Thông qua sự châm biếm là hiện thực được chỉ ra sắc nét, tiếng cười trong những câu chuyện này chính là phương tiện để đả kích những thói hư, tật xấu trong xã hội. Vì vậy mà những câu chuyện dân gian tuy được sáng tác bởi lực lượng lao động dân gian, lưu truyền chủ yếu thông qua phương thức truyền miệng nhưng lại có độ hàm súc cao, chứa đựng những ý nghĩa nhân văn sâu sắc. Một trong những tác phẩm truyện cười tiêu biểu, đó chính là “Lợn cưới áo mới”.

“Lợn cưới áo mới” là câu chuyện đả kích về một tính xấu của con người, đó là sự khoe khoang, khoác lác. Những tình huống hài hước trong câu chuyện được các tác giả dân gian xây dựng rất khéo léo, tình tiết được đẩy lên cao trào khi tiếng cười ròn rã nhất. Tuy nhiên, sau tiếng cười ấy là một bài học, một triết lí được truyền tải, nhằm tác động vào sự nhận thức, vào lối sống của con người. Truyện “Lợn cưới áo mới” kể về một người đàn ông có tính hay khoe của. Mua một chiếc áo mới, anh ta mặc ngay, và vì muốn nhận được lời khen ngợi, sự trầm trồ ngưỡng mộ của những người hàng xóm mà anh ta đứng ra giữa cửa, đợi có ai đi qua thì người ta sẽ khen.

Mở đầu câu chuyện ta đã thấy vô cùng hài hước, người đàn ông trong câu chuyện đã là một người trưởng thành, nhưng lại có một tính cách rất trẻ con, đó là muốn nhận được những lời khen ngợi của mọi người. Nhưng đen đủi thay cho anh ta, vì đứng từ sáng đến tận chiều nhưng không thấy ai hỏi thăm hay đả động gì đến chiếc áo cả. Ta cũng có thể thấy anh ta khá là kiên nhẫn, bởi không nề hà thời gian hay sự mệt mỏi, vì mục đích của mình mà anh ta vô cùng quyết tâm. Sự kiên nhẫn ấy đáng quý nhưng mục đích của anh ta lại rất nực cười, thậm chí thành lố bịch, người đọc sẽ cảm thấy khó hiểu rằng vì sao chỉ vì một lời khen xáo rỗng mà anh ta chấp nhận hi sinh thời gian, và công sức một cách mù quáng như vậy. Tính khoe khoang của anh ta không dừng lại ở sự trẻ con nữa mà thành một hành động đáng chê cười, đả kích. Vì không được ai khen mà anh ta trở nên tức tối, bực bộ.

Tuy nhiên, “trời không phụ lòng người”, công lao đứng từ sáng đến giờ của anh ta cũng có dịp để thể hiện. Vì đúng lúc đang bực bội nhất thì có một người chạy đến, tuy nhiên, vấn đề cần nói ở đây, đó là một người cũng có tính khoe khoang y chang anh chàng này. Tình tiết gây cười của câu chuyện được đẩy lên cao trào khi hai người đàn ông này nói chuyện với nhau. Người đàn ông kia tỏ ra hớt hải chạy đến hỏi anh chàng này : “Bác có thấy con lợn cưới của tôi chạy qua đây không?”. Lời hỏi han sẽ rất bình thường nếu như anh ta không cố tình nhấn mạnh từ “lợn cưới”. Con lợn thì ai cũng biết, nhưng lợn cưới thì thật kì quặc, nó “đậm” mùi khoe khoang, chẳng là nhà của người đàn ông này đang có công việc, vì vậy mà việc hỏi con lợn cưới chỉ là hình thức màu mè bên ngoài. Còn mục đích chính là khoe hôm nay nhà tôi có việc, có tổ chức ăn uống rất linh đình.

Tuy nhiên, trong trường hợp này, ta có thể thấy hai anh chàng khoe khoang đều gặp đúng đối thủ, đúng là “vỏ quýt dày thì có móng tay nhọn”. Người đàn ông chạy đi tìm lợn hỏi với giọng điệu vô cùng hồ hởi, câu trả lời anh t among muốn nhận được nhất lúc này là sự hỏi thăm về con lợn cưới. Nhưng, đối thủ của anh ta lại không phải là người bình thường, anh ta trả lời nhưng cũng không giống với câu trả lời mà người đàn ông tìm lợn muốn nghe: “Từ lúc tôi mặc chiếc áo mới này, chẳng thấy con lợn nào chạy qua đây cả!”. Nghe qua, câu trả lời đáp ứng được câu hỏi nhưng ai cũng có thể phát hiện ra mục đích của anh chàng kia cũng không phải trả lời mà là khoe về chiếc áo của mình.

Ta thấy, những người hay khoe khoang lại rất thích chơi chữ, họ dùng những hình ảnh để người khác phải xuýt xoa về mình và nhà mình, không nói trực tiếp có lẽ vì ngại và cố tỏ ra lời khoe khoang ấy chỉ là sự vô tình. Tuy nhiên, những hành động, lời nói này thật ngây thơ, chỉ vì một lời khen xáo rỗng mà những người đàn ông này sẵn sàng dựng lên một vở kịch, mà anh ta là đạo diễn, cũng kiêm luôn người viết kịch bản và diễn viên chính. Hành động họ cho là rất nghiêm túc, rất sống động nhưng ai cũng đều nhận ra được mục đích cuối cùng của họ, vì vậy mà tạo ra được những tình huống hài hước.

Câu chuyện cười “Lợn cưới áo mới” đã thông qua việc xây dựng hình ảnh hai anh chàng khoe khoang, khoác lác, các tác giả dân gian đã trực tiếp chế giễu, phê phán những người có tính khoe khoang một cách thái quá, lố bịch. Đây là một tính xấu của con người trong xã hội, cần được sửa chữa và chấn chỉnh. Đây cũng là một bài học cho những người đời sau nhận thức và rút kinh nghiệm.

Phân tích truyện Lợn cưới áo mới - mẫu 10

Lợn cưới, áo mới là một trong những truyện cười đặc sắc của kho tàng truyện cười dân gian Việt Nam. Truyện chế giễu những người có tính hay khoe của. Tính xấu ấy thường biến người khoe của thành trò cười cho thiên hạ.

Truyện ngắn gọn như một màn hài kịch nhỏ, kể lại cuộc tranh tài thú vị, bất ngờ giữa hai anh có tính hay khoe, mà của đem khoe chẳng đáng là bao. Một anh khoe con lợn cưới bị sổng chuồng và một anh khoe chiếc áo mới may. Anh đi tìm lợn khoe của trong một hoàn cảnh thật đặc biệt. Đó là lúc nhà anh ta có việc lớn (đám cưới), lợn để làm cỗ cưới lại bị sổng mất, nghĩa là trong lúc việc nhà đang bận bịu và bối rối, một tình huống tưởng như người trong cuộc không còn tâm trí nào để khoe khoang.

Khi đi tìm lợn, lẽ ra anh ta chỉ cần hỏi: Bác có thấy con lợn của tôi chạy qua đây không? Hoặc nói rõ con lợn ấy là lợn gì, to hay nhỏ, trắng hay đen, thì anh ta lại hỏi: Bác có thấy con lợn cưới của tôi chạy qua đây không? Câu hỏi thừa từ cưới, vì từ cưới không phải là từ thích hợp để chỉ đặc điểm của con lợn bị sổng và cũng không phải là thông tin cần thiết đối với người được hỏi. Người được hỏi không cần biết con lợn ấy được dùng vào việc gì (đám cưới hay đám tang). Thế nhưng nó lại rất quan trọng đối với anh đi tìm lợn vì nó là cái cớ để anh ta khoe con lợn của mình. Thành ra câu hỏi của anh ta vừa có mục đích tìm lợn, vừa có mục đích khoe của, nhưng để khoe của là chính.

Anh có áo mới cũng thích khoe đến mức may được cái áo, không đợi ngày lễ, ngày Tết hay đi chơi mới mặc mà đem ra mặc ngay. Tính thích khoe của đã biến anh ta thành trẻ con. (Già được bát canh, trẻ được manh áo mới). Nhưng trẻ con thích khoe áo mới thì đó là lẽ thường tình bởi chúng rất ngây thơ, trong sáng; còn nhân vật trong truyện cười này mặc áo mới với mục đích là để khoe của.

Cách khoe của anh ta cũng thật buồn cười: đứng hóng ở cửa, đợi có ai đi qua người ta khen. Vì nôn nóng khoe áo mới mà anh ta đã đứng mãi từ sáng tới chiều, kiên nhẫn đợi để khoe bằng được. Đợi mãi chẳng thấy có ai hỏi đến, anh ta tức lắm. Đang lúc cụt hứng vì không có ai để mà khoe áo mới thì anh chàng mất lợn chạy tới hỏi thăm. Mừng như bắt được vàng, anh có áo mới vội giơ ngay vạt áo ra để khoe và trả lời rằng: Từ lúc tôi mặc CÁI ÁO MỚI này, tôi chẳng thấy con lợn nào chạy qua đây cả. Đúng ra, anh ta chỉ cần đáp là có nhìn thấy hay không nhìn thấy, nhưng anh ta lại cố tình khoe áo mới cả bằng điệu bộ lẫn lời nói. Đấy là những yếu tố thừa nhưng lại là nội dung, mục đích thông báo chính của anh ta.

Tính khoe của của nhân vật được đẩy tới tột đỉnh bằng nghệ thuật cường điệu, bởi trên đời nay không có ai lại khoe của một cách vô duyên và trơ trẽn như anh lợn cưới và anh áo mới. Đọc truyện chúng ta bật cười vì nhiều lẽ: Trước hết là về hành động, lời nói của nhân vật. Của chẳng đáng là bao, chỉ là chiếc áo, con lợn mà vẫn thích khoe. (Đây cũng chính là đặc điểm của loại người này). Sau đó là lời khoe và cách khoe đều quá đáng và phi lí.

Tác giả dân gian đã tạo ra cuộc ganh đua gay cấn trong việc khoe của giữa hai nhân vật. Người đi tìm lợn sổng mà cứ nhấn mạnh là lợn cưới. Kẻ trả lời là không thấy lợn thì lại cố đưa thêm cái áo mới của mình vào. Cái trái tự nhiên, không hợp với lẽ thường xuất hiện khiến cho tiếng cười chế giễu vang lên. Anh áo mới đứng hóng ở cửa, kiên nhẫn đợi suốt từ sáng đến chiều mà vẫn chưa khoe được áo. Đang tức tối thì lại bị anh lợn cưới khoe của trước. Anh áo mới đã không bỏ lỡ cơ hội cả ngày chỉ có một lần khoe áo mới trước mặt anh lợn cưới. Kết thúc bất ngờ của truyện tạo cảm giác rất hấp dẫn và thú vị cho người đọc.

Tính khoe của là thói thích tỏ ra, trưng ra cho mọi người biết là mình giàu có. Đây là thói xấu thường thấy ở những người mới giàu (giàu xổ), thích học đòi. Nó biểu hiện qua cách ăn mặc, nói năng, giao tiếp, cách trang sức và xây cất, bài trí nhà cửa lố lăng, kệch cỡm.

Tính khoe của là thói xấu của con người nói chung nhưng ở truyện này nó lại mang một sắc thái khá đặc biệt. Nhân vật trong truyện không phải là khoe tài, khoe lộc, khoe trí tuệ, học vấn, công lao đóng góp hay địa vị trong xã hội mà là khoe những thứ tầm thường, nhỏ nhặt, chẳng đáng đem khoe.

Khi khoe của đã trở thành một thói quen, một nhu cầu cần thiết đến mức không khoe không chịu được thì nó sẽ là thói xấu và thói xấu ấy làm cho những người xung quanh khó chịu. Câu chuyện dí dỏm Lợn cưới, áo mới là một bài học bổ ích cho tất cả chúng ta.

Phân tích truyện Lợn cưới áo mới - mẫu 11

Khoe khoang của cải là một thói xấu đôi khi khiến người khoe tự đẩy mình vào tình thế lố bịch, bị người đời cười chê. Những người khoe của thường là những kẻ hợm hĩnh, coi của cải là trên hết, có chút gì mới cũng khoe ra để chứng tỏ là mình hơn người. Truyện cười Lợn cưới, áo mới khiến ta thấm thía hơn ý nghĩa đó. Tình huống gây cười trong câu chuyện này thật giàu ý nghĩa.

Truyện kể về anh chàng hay khoe của vừa may được chiếc áo mới, đứng hóng ở cửa đợi được người ta khen. Đứng mãi từ sáng đến chiều mà vẫn chẳng ăn thua, đang thất vọng thì có người chạy qua, thế là không bỏ lỡ dịp may - cũng chẳng cần biết người đó hỏi gì - liền vội khoe ngay: "Từ lúc tôi mặc chiếc áo mới này...". "Chiếc áo mới" ở đây là một thong tin thừa. Người hỏi đang cần biết thông tin về con lợn, chứ đâu cần biết chiếc áo anh đang mặc là mới hay cũ và anh mặc nó từ bao giờ!

Anh đi tìm lợn khoe của trong tình huống nhà sắp có đám cưới mà lợn lại sổng mất. Lẽ ra trong câu hỏi của anh phải có những thông tin mà người được hỏi cần biết về con lợn (con lợn to hay nhỏ, màu lông ra sao, gầy béo thế nào...), anh lại hỏi về con lợn cưới. Thông tin này là thừa với người được hỏi (Ai cần biết con lợn ấy anh để làm gì?).

Tình tiết gây cười bật ra ngay trong câu hỏi của anh đi tìm lợn. Mục đích của anh là hỏi để người ta giúp anh tìm con lợn. Thay vì cung cấp những thông tin cần thiết về con lợn, anh lại nhằm vào một mục đích khác: khoe nhà giàu, cỗ cưới to (Ngày xưa, đám cưới mà mổ cả một con lợn hẳn là to lắm). Anh được hỏi cũng chẳng vừa, lẽ ra chỉ cần thông báo điều mà người hỏi muốn biết (không nhìn thấy con lợn), anh lại cũng tranh thủ khoe luôn chiếc áo mới của mình.

Như thế gọi là "kẻ cắp bà già gặp nhau". Anh khoe của lại gặp đúng cái anh cũng thích khoe của, mà anh kia khoe của còn tài hơn. Anh tìm lợn dù sao cũng chỉ cài thêm thông tin vào một cách khéo léo (con lợn ấy là con lợn cưới), từ đó khiến anh kia suy ra rằng nhà anh sắp có cỗ bàn to lắm. Anh khoe áo thì nói "huỵch toẹt": Từ lúc tôi mặc cái áo mới này... thông tin của anh hoàn toàn không liên quan gì đến vấn đề mà anh kia quan tâm (con lợn bị sổng chuồng).

Qua truyện Lợn cưới, áo mới, nhân dân ta phê phán tính hay khoe khoang của con người, nhất là khoe khoang về của cải. Tính khoe của biến con người thành những kẻ lố bịch, hợm hĩnh, trở thành đối tượng cho mọi người cười chê.

Phân tích truyện Lợn cưới áo mới - mẫu 12

Câu chuyện Lợn cưới, áo mới nói về hai anh chàng có tính thích khoe khoang. Tính khoe khoang (khoe của, khoe danh, khoe tài, khoe chức tước,...) là thói thích tỏ ra, trưng ra cho người khác biết là mình giàu, mình tài giỏi, mình danh giá. Đó là một thói xấu. Thói xấu này thường lộ ra ở cách ăn mặc, trang sức, xây cất, bài trí nhà cửa, nói năng, giao tiếp,.... Truyện Lợn cưới, áo mới kể về hai anh chàng thích trưng diện, khoe khoang, ra điều mình có... của.

Một anh đi tìm con lợn bị sổng khi nhà anh đang chuẩn bị đám cưới. Trong tình huống gia đình bận bịu, bối rối, anh ta không tập trung tư tưởng để tìm lợn cho nhanh, cho mau mà lại nghĩ đến việc khoe khoang. Khi gặp người bạn, đáng lẽ anh chỉ cần hỏi "Bác có thấy con lợn nào chạy qua đây không". Hoặc có thể tả vài nét về con lợn để người nghe dễ "nhận diện", chẳng hạn : lợn to hay nhỏ, lông trắng hay đen... Nhưng anh chàng lại nói kèm theo cụm từ "lợn cưới của tôi". Như vậy từ "cưới" (lợn cưới) là thừa, không cần thiết, khiến người nghe dễ bật cười. Chúng ta chứng kiến sự việc, thấy rõ anh chàng lợn cưới ấy thật là... hợm của, khoe khoang, đáng cười.

Câu chuyện tiếp diễn và còn buồn cười hơn nữa là người nghe câu hỏi của anh lợn cưới lại không cười mà bình thản đáp bằng một câu làm nổ ra tiếng cười vang to. Đó là anh chàng sắm được chiếc áo mới. Có áo mới, anh không đợi ngày lễ, ngày tết, hay đi đâu đó, đem ra mặc. Anh mặc áo ngay, rồi ra đứng hóng ở cửa, đợi khách qua người ta khen. Tính thích khoe đã biến anh thành trẻ con. Trẻ con có áo mới thích được khen là tâm lí ngây thơ, hồn nhiên, đáng yêu mà tục ngữ đã đúc kết : "Già được bát canh, trẻ được manh áo mới".

Anh áo mới trong câu chuyện tuy chưa già nhưng cũng không còn trẻ. Vậy mà anh mang tâm lí rất... trẻ con. Mặc áo rồi, anh "đứng hóng ngoài cửa, đứng mãi từ sáng đến chiều, chả thấy ai hỏi, anh ta tức lắm". Tính kiên trì và sự bực tức của anh ta thật không đúng chỗ, đáng buồn cười. Đáng cười hơn nữa là khi nghe anh "lợn cưới" hỏi, chỉ cần trả lời ngắn gọi : "Tôi chẳng thấy con lợn nào chạy qua", hoặc "Tôi đứng đây từ sáng..." anh lại dài dòng, mở đầu lời đáp bằng cụm từ : "Từ lúc tôi mặc cái áo mới này...", thế là thành ra... thừa lời, vô duyên, đáng cười.

Đọc, nghe truyện Lợn cưới, áo mới, chúng ta được cười nhiều lần. Tiếng cười vang lên xung quanh con lợn cưới và chiếc áo mới. Của chẳng đáng là bao, mà hai anh chàng kia cứ thích khoe khoang. Thái độ và ngôn ngữ của cả hai đều quá mức, lố bịch. Điều thú vị là tác giả dân gian đã xây dựng được tình huống vừa song song vừa đối lập. Hai nhân vật giống nhau cái tính thích khoe, cũng đua nhau khoe để được người khác chú ý, khen ngợi. Nhưng rồi điều trái ngược đã xảy ra.

Chả ai được khen cả, mà chỉ khiến người chứng kiến cuộc gặp gỡ và nghe những lời nói của họ, phải bật cười. Tiếng cười nổ ra ở cuối truyện vừa vang to vừa có ý nghĩa chế giễu sâu sắc. Tính hay khoe là một tính xấu nhưng lại thường xuất hiện nhiều trong cuộc sống chúng ta. Đọc và suy ngẫm về truyện này, chúng ta giật mình vì đôi khi chính bản thân ta cũng vướng tính xấu này. Cười anh chàng trong truyện, ta tự cười mình và nhắc mình phải sửa ngay tính thích khoe khoang, đồng thời rèn lấy tính khiêm tốn, nhún mình trong ứng xử hằng ngày ở nhà, ở trường và ngoài xã hội.

Nhìn chung, ý nghĩa, tác dụng của truyện cười là như thế. Vừa chế giễu, phê phán, mỗi truyện cười vừa nhắc nhở chúng ta tránh thói xấu, rèn luyện tính tốt. Vì thế, các nhà nghiên cứu đánh giá : truyện cười mang tính chiến đấu cao. Đó là những viên thuốc đắng, hoặc... ngọt thơm giúp con người giã tật.

Phân tích truyện Lợn cưới áo mới - mẫu 13

Trong kho tàng truyện cười dân gian, "Lợn cưới, áo mới" là một trong những tác phẩm đặc sắc .Nó cười chế giễu những người thích khoe khoang mình lắm tiền, nhiều của.

Truyện ngắn gọn như một màn hài kịch nhỏ, kể lại cuộc tranh tài thú vị, bất ngờ giữa hai anh có tính hay khoe, mà của đem khoe chẳng đáng là bao. Một anh khoe con lợn cưới bị sổng chuồng và một anh khoe chiếc áo mới may. Anh đi tìm lợn khoe của trong một hoàn cảnh thật đặc biệt. Đó là lúc nhà anh ta có việc lớn (đám cưới), lợn để làm cỗ cưới lại bị sổng mất, nghĩa là trong lúc việc nhà đang bận bịu và bối rối, một tình huống tưởng như người trong cuộc không còn tâm trí nào để khoe khoang.

Khi đi tìm lợn, lẽ ra anh ta chỉ cần hỏi: Bác có thấy con lợn của tôi chạy qua đây không ? Hoặc nói rõ con lợn ấy là lợn gì, to hay nhỏ, trắng hay đen, thi anh ta lại hỏi: Bác có thấy con lợn CƯỚI của tôi chạy qua đây không ? Câu hỏi thừa từ cưới, vì từ cưới không phải là từ thích hợp để chỉ đặc điểm của con lợn bị sổng và cũng không phải là thông tin cần thiết đối với người được hỏi. Người được hỏi không cần biết con lợn ấy được dùng vào việc gì (đám cưới hay đám tang). Thế nhưng nó lại rất quan trọng đối với anh đi tìm lợn vì nó là cái cớ để anh ta khoe con lợn của mình. Thành ra câu hỏi của anh ta vừa có mục đích tìm lợn, vừa có mục đích khoe của, nhưng để khoe của là chính.

Anh có áo mới cũng thích khoe đến mức may được cái áo, không đợi ngày lễ, ngày Tết hay đi chơi mới mặc mà đem ra mặc ngay. Tính thích khoe của đã biến anh ta thành trẻ con. (Già được bát canh, trẻ được manh ảo mới). Nhưng trẻ con thích khoe áo mới thì đó là lẽ thường tình bởi chúng ngây thơ, trong sáng; còn nhân vật trong truyện cười này mặc áo mới với mục đích là để khoe của.

Cách khoe của anh ta cũng thật buồn cười: đứng hóng ở cửa, đợi có ai đi qua người ta khen. Vì nôn nóng khoe áo mới mà anh ta đã đứng mãi từ sáng tới chiều, kiên nhẫn đợi để khoe bằng được. Đợi mãi chẳng thấy ai hỏi đến, anh ta tức lắm. Đang lúc cụt hứng vì không có ai để mà khoe áo mới thì anh chàng mất lợn chạy tới hỏi thăm. Mừng như bắt được vàng, anh có áo mới vội giơ ngay vạt áo ra để khoe và trả lời rằng: Từ lúc tôi mặc CÁI ÁO MỚI này, tôi chẳng thấy con lợn nào chạy qua đây cả. Đúng ra, anh ta chỉ cần đáp là có nhìn thấy hay không nhìn thấy, nhưng anh ta lại cố tình khoe áo mới cả bằng điệu bộ lẫn lời nói. Đấy là những yếu tố thừa nhưng lại là nội dung, mục đích thông báo chính của anh ta.

Tính khoe của của nhân vật được đẩy tới tột đỉnh bằng nghệ thuật cường điệu, bởi trên đời này không có ai lại khoe của một cách vô duyên và trơ trẽn như anh lợn cưới và anh áo mới.

Phân tích truyện Lợn cưới áo mới - mẫu 14

Kho tàng truyện cười, truyện ngụ ngôn của Việt Nam vô cùng phong phú, đã đem lại cho người đọc những tiếng cười bổ ích, những bài học sâu sắc về cuộc sống con người trong thời kỳ xưa.

Truyện cười "Lợn cưới áo mới" là những tiếng cười mỉa mai châm biếm thói hay khoe, háo danh, hay thích thể hiện mình của một số người trong xã hội. "Lợn cưới áo mới" kể về một chàng trai sắp lấy vợ và có con lợn cưới nhưng chẳng may nó bị sổng chuồng chạy mất anh ta hớt hơ hớt hải đi tìm lợn.

Đáng lý ra trong tình huống nguy cấp này anh ta phải tập trung chuyện tìm được chú lợn của mình nhưng do tính hay khoe của nên đi đâu gặp ai anh ta cũng trình bày vô cùng dài dòng về con lợn cưới. Mục đích là muốn khoe với mọi người rằng mình sắp cưới vợ và có lợn cưới.

Nhưng vỏ quýt dày cho móng tay nhọn. Anh chàng này gặp đúng đối thủ có anh này cũng mắc tính hay khoe của. Nhân tiện anh ta mới mua được chiếc áo mới nên hãnh diện đi khắp đầu làng cuối xóm để khoe. Nhưng ai cũng tránh anh ta như tránh tà vì biết tính anh hay khoe của nên không muốn tiếp chuyện.

Nhân dịp gặp được anh mất lợn cưới. Khi anh chàng mất lợn cưới trình bày về việc con lợn cưới của mình bị sổng chuồng thì anh chàng có chiếc áo mới nhân tiện cũng khoe luôn bằng một câu nói bất hủ chẳng ăn nhập gì vào câu chuyện của anh chàng mất lợn cưới rằng "Từ lúc tôi mặc chiếc áo mới này không có con lợn nào chạy qua".

Truyện cười "Lợn cưới áo mới"mượn câu chuyện để phê phán thói hỡm hĩnh hay khoe của của những người háo danh, thích thể hiện mình trước đám đông, trước mặt người khác, tưởng như thế là hay nhưng thực chất chỉ làm trò cười cho thiên hạ mà thôi.

Thông qua câu chuyện ông bà ta muốn nhắn nhủ con cháu mình phải biết sống khiêm nhường, không phải cái gì cũng đem khoe cho thiên hạ biết.

Phân tích truyện Lợn cưới áo mới - mẫu 15

“Lợn cưới, áo mới” là một trong những truyện cười hay của văn học dân gian nước ta.

Câu chuyện ngắn gọn tựa như màn kịch nhỏ kể lại một cuộc chạm trán đầy bất ngờ và thú vị của hai anh chàng cùng khoe của. Một anh khoe chiếc áo mới may và một anh khoe con lợn cưới. Cả hai đều khoe của một cách lố bịch, do đó đã làm bật ra tiếng cười châm biếm của dân gian.

Tính khoe khoang là một nhược điểm của con người trong xã hội. Trong truyện, hai anh chàng đều có tinh khoe khoang gặp nhau. Đây không phải là khoe thài năng, trí tuệ, học thức… hay công lao đóng góp cho xã hội mà là khoe của. Người có tính khoe của là người thích phô trương những của cải của mình cho người khác biệt, dù rằng chỉ một “chiếc áo mới may” hoặc một “con lợn cưới”. khi khoe của, họ sung sướng và thấy mình có của hơn người, có những cái mà người khác không có và lấy đó làm hãnh diện. Nhưng của cải đâu phải là thước đo giá trị của con người, đâu làm cho con người được tôn vinh, đáng khâm phục mà trái lại người khoe của làm cho mình bị hạ tháp giá trị con người.

Anh khoe áo mới thật đáng chê cười. Các cụ già xưa thường nói: “Già bát cơm canh, trẻ manh áo mới”. Trẻ con thật thích thú khi có chiếc áo mới. Thuế nhưng, anh chàng nọ đâu phải là trẻ con mà lại khie áo mới như vậy. Chi tiết “anh dướng mãu từ sáng đến chiều” thật nực cười. Nó làm lố bịch hoàn toàn tính khoe khoang của anh. Khi gặp anh chàng tìm “lợn cưới” thì tính khoe của anh ấy lại lộ rõ.

Người ta hỏi lợn cưới thì anh lại giơ ngay vạt áo ra bảo rằng: Từ lúc tôi mặc cái áo mới này, tôi chẳng thấy con lợn nào chạy qua đây cả! Anh đã lợi dụng câu trả lời để khoe áo mới, bởi vậy phần đầu câu trả lời là thừa, không ăn nhập vào trọng tâm câu trả lời. Người ta hỏi lợn nhưng anh lại đề cập đến áo mới, làm cho câu trả lời trở nên lạc lõng, chỉ lộ rõ sự khoe áo mới của anh mà thôi.

Còn anh tìm lợn lại khoe của trong hoàn cảnh đặc biệt hơn. Anh đang tất tưởi chạy đi tìm con lợn bị sổng, thế mà vẫn không quên khoe khoang. Đi tìm lợn, lẽ ra phải hỏi con lợn, nhưng anh lại hỏi con “lợn cưới”. Cũng giống như anh khoe áo mới, anh tìm lợn lợi dụng câu hỏi để khoe khoang. Từ “cưới” trong câu hỏi của anh cũng bị thừa, không xoáy sâu vào vấn đề hỏi mà lại xoáy sâu vào vấn đề khoe. Cả hai anh cùng khoe của chạm trán nên đã gây cười cho dân gian. Tiếng cười châm biếm khuyên ta hãy sống thật giản dị, khiêm tốn, chân thành vị không huyênh hoang, khoác lác.

Phân tích truyện Lợn cưới áo mới - mẫu 16

Trong kho tàng văn học của đất nước ta, có rất nhiều thể loại văn học hay như tục ngữ, ca dao, ngụ ngôn…Trong số đó, truyện cười là một thể loại truyện tiêu biểu của văn học dân gian, thông qua việc sáng tạo những câu chuyện cười, ông cha ta đã truyền lại những thông điệp, những bài học quý giá, sâu cay và đả kích những thói hư tật xấu trong xã hội. Trong số những bài học hay, phải kể đến là câu truyện lợn cưới áo mới – câu chuyện phê phán sự khoe khoang, khoác lác.

Trong câu truyện, tác giả dân gian đã khéo léo đưa ra những tình tiết hay và trào phúng để tạo ra những tiếng cười cho người đọc. Tuy nhiên, sau đó chính là thông điệp được gửi đến nhằm khuyên răn con người hướng đến cái chân – thiện – mĩ. Truyện kể về một người khoe con lọn mới cưới xổng chuồng và một người khoe cái áo mới may. Tuy nhiên cuộc tranh cãi không đi đến hồi kết vì không ai chịu thiệt thòi hơn ai.

Mở đầu câu chuyện nói về một chàng trai có cái mới. Tác giả đã khéo léo lồng chi tiết đáng cười vào chính là dù đã lớn tuổi, nhưng tính cách vẫn như một đứa trẻ con, muốn khoe cho mọi người biết rằng mình có một cái áo mới mới nhưng thú đến như anh chàng trong truyện thật là điển hình cho sự lố bịch đáng cười và phê phán. Chi tiết “đứng hóng cửa” thật buồn cười nhưng đối với anh chàng trong chuyện đó lại là điều bình thường, thói quen. Anh đã dùng thời gian vào việc làm vô ích. Nó hoàn toàn trái với tự nhiên, thật lố bịch và ngớ ngẩn đến khó tin. Nhưng trớ trêu thay, anh đợi hoài không thấy ai đi qua mà gặp ngay một ‘đối thủ” khoe khoang cũng ngang cơ mình.

Có một anh chàng sắp làm đám cưới thì có con lợn bị xổng chuồng. Lợi dụng việc mất lợn, anh này đã khoe khoang việc có con lợn “cưới”. Đọc lên, chúng ta thấy được những yếu tố gây cười ở đây. Con lợn thì ai cũng biết, nhưng lợn cưới thì thật là kì quặc, nó đậm mùi khoe khoang, chẳng là nhà người đàn ông này đang có công việc, vì vậy mà việc hỏi con lợn cưới chỉ là hình thức bên ngoài. Còn mục đích chính là khoe hôm nay nhà tôi có việc, tổ chức ăn uống rất linh đình.

Tuy nhiên, trong trường hợp này ta có thể thấy “một chín một mười”. Người đàn ông chạy đi tìm lợn với giọng điệu vô cùng hồ hởi. Anh ta muốn nghe nhất lúc này chính là hỏi thăm về lợn cưới. Nhưng người anh ta hỏi lại là người cũng có tính hay khoe khoang, câu trả lời của anh ta “từ lúc tôi mặc áo mới này chẳng thấy con lợn nào chạy qua cả” đã đáp ứng được câu hỏi nhưng có thêm một mục đích là khoe chiếc áo của mình

Cuộc đối đầu không phân thắng bại giữa người khoe “áo mới” và người khoe “lợn cưới” đã khiến cho người đọc không kìm được tiếng cười. Truyện đã thành công khi phản ánh và chế giễu những người có lối sống khoe khoang một cách quá trớn, khoe không điểm dừng và không khéo léo. Tiếng cười trong dân gian thường nhẹ nhàng nhưng lại có ý nghĩa sâu cay với chúng ta. Trong cuộc sống ta vẫn thấy nhiều việc như vậy. Do vậy chúng ta cần tránh mắc nhưng tính xấu này. Hãy sống thật giản dị, khiêm tốn chân thành chớ đừng như hai anh khoe của trong câu truyện trên đây.

Qua câu truyện, chúng ta có thể thấy được một tính xấu trong xã hội, cần được chỉnh sửa và chấn chỉnh. Chúng ta cần có lối sống khiêm tốn hơn để không ngừng hoàn thiện bản thân mình.

Phân tích truyện Lợn cưới áo mới - mẫu 17

Trong kho tàng dân gian Việt Nam có rất nhiều những tác phẩm hay và đặc sắc nổi bật lên đó là truyện Lợn Cưới Áo Mới . Truyện phê phán thói hư tật xấu của những kẻ hay khoe của.

Truyện ngụ ngôn kể về 1cuộc tranh tài giữa 2 kẻ hay khoe của 1 người thì khoe con lớn cưới, 1 người thì khoe chiếc áo mới. Câu chuyện như những bi hài của những kẻ hay khoe của, mà tài sản 2 người này khoe thì lại chẳng đáng là bao nhiêu. Cuộc sống có rất nhiều loại người, người thì khiêm tốn, người thì lại hay khoe khoang cho dù bản thân chẳng có thứ tài sản nào to tát thế nhưng họ vẫn cứ khoe khoang để cho người ngoài biết. Hoàn cảnh của 2 người hết sức đặc biệt đối với anh khoe con lợn cưới thì diễn ra trong hoàn cảnh thật éo le khi gia đình đang diễn ra đám cưới, nhưng con lợn bị sổng mất tưởng như lúc này gia đình cần phải bận bịu đi tìm kiếm nó nhưng anh này vẫn khoe khoang để cho mọi người biết rằng nhà mình đang sổng con lợn , đã là lợn nhưng anh lại dùng từ có nhìn thấy con lợn cưới hay không.

Câu chuyện thật khiến cho người đọc bật cười bởi chi tiết đi tìm lơn, anh đó không miêu tả rằng con lợn đó có màu gì, to hay nhỏ, mà lại rẽ vào và hỏi “ Bác có thấy con lơn Cưới của tôi chạy qua đây không”, một câu hỏi vô cùng là đầy mâu thuẫn, bởi không có con lợn nào gọi là con lợn cưới cả, ở đây anh chàng này vừa có ý muốn tìm kiếm con lợn bị sổng của mình vừa có ý muốn khoe khoang của cái của mình, đặc sắc khi 2 anh chàng khoe của lại gặp nhau khi người thì hỏi con lợn cưới người thì lấy cớ trả lời và khoe luôn chiếc áo mới của mình.

Đối với anh khoe chiếc áo mới thì anh ta diễn ra trong hoàn cảnh hết sức đặc sắc khi mới may được chiếc áo mới không chờ đến ngày lễ hay có dịp gì mà mặc luôn, đối với những trẻ thơ việc muốn khoe chiếc áo mới là điều bình thường nhưng đối với anh chàng này thì điều đó đã biến anh thành những đứa trẻ thơ, thích khoe khoang khi mình có đồ mới, anh ta mặc chiếc áo mới đó và đứng ra ngoài của hóng xem có ai đi qua không để khoe, anh ta diễn ra trong hoàn cảnh thật lực cười khi anh ta nôn nóng đợi mặc chiếc áo mới đó và mặc nó từ sáng đứng ngóng ngoài cửa để đợi người ta đi đến rồi khoe, anh ta mặc chiếc áo đó từ sáng mà không có người đi qua, đến chiều mới thấy có người đi qua nhưng lại là anh chàng đang khoe con lợn cưới của mình.

Anh đang đi tìm kiếm con lợn đã hỏi người đàn ông khoe chiếc áo mới đó là anh có thấy con lợn cưới của tôi đi qua đây không, anh khoe áo liền lấy đó để làm cái cớ của mình để khoe chiếc áo từ lúc tôi mặc chiếc áo mới này tôi không thấy con lợn nào chạy qua, một câu trả lời vừa đáp ứng được yêu cầu của anh chàng đang khoe khoang con lợn , vừa đáp ứng được yêu cầu của bản thân từ sáng tới chiều đó là đang khoe chiếc áo mới của mình.

Câu chuyện dân gian vừa gây tiếng cười cho người đọc vừa để phê phán những thói hư tật xấu trong xã hội đó là tính hay khoe của mà những thứ mà họ khoe không phải là học vấn trí tuệ hay là những gì cao xa mà đó là những thứ rất tầm thường, thế nhưng lại được 2 người này đêm ra để khoe khoang cho thiên hạ biết, đó là điều thật khiến người đọc phải phê phán.

Truyện lợn Cưới Áo Mới là một truyện dân gian đặc sắc nó giúp người đọc thư giãn sau những lúc làm việc mệt mỏi, nhưng qua những tiếng cười đó người đọc cần phê phán những thói xấu của những kẻ hay thích khoe của như 2 anh chàng trong câu chuyện này.

Phân tích truyện Lợn cưới áo mới - mẫu 18

Kho tàng truyện người Việt Nam luôn khiến cho người đọc vừa cười vừa ngẫm nghĩ ra biết bao nhiêu điều hay ý lạ mà cha ông ta muốn gửi gắm trong đó. Truyện cười "Lợn cưới áo mới" là một câu chuyện thú vị như vậy. Câu chuyện chế giễu những người có tính hay khoe của, nhưng trò khoe của này lại làm trò cười cho mọi người xung quanh mình.

"Lợn cưới áo mới" không có nhiều tính tiết hấp dẫn, gay cấn nhưng nhờ yếu tố gây cười đã khiến cho người đọc ấn tượng và rút ra được nhiều bài học cho bản thân mình. Câu chuyện kể về cuộc tranh luận của hai người có tính hay khoe của gặp phải nhau. Một người khoe con lợn cưới mới xổng chuồng và một người khoe cái áo mới may. Tuy nhiên cuộc tranh cãi không đi đến hồi kết vì tính khoe của của hai anh không ai chịu thiệt thòi hơn ai

Có một anh chàng sắp làm đám cưới thì con lợn "cưới" bị xổng chuồng. Đáng nhẽ ra trong lúc tình huống nguy cấp và bận rộn như thế này, chuyện tìm lợn không cần thiết phải làm rùm beng lên. Nhưng anh chàng này lại mượn tình cảnh này để "tìm lợn", nhưng thực ra là để khoe khoang có con lợn "cưới".

Đọc lên chúng ta đã thấy được chi tiết gây cười ờ đây. Không nhất thiết phải nói là "lợn cưới", chỉ cần nói "lợn" là đủ nhưng anh chàng cứ cố nhấn mạnh yếu tố "cưới" ở đây để khoe của, khoe con lợn của mình. Tuy nhiên anh chàng này lại gặp ngay "đối thủ" khoe khoang cũng ngang cơ mình.

Nhân cơ hội anh kia khoe của thì anh này cũng khoe cái 'áo mới". Việc nhấn mạnh "áo mới" ở đây lại là sự khéo léo của người kể chuyện dân gian. Câu đối thoại "Từ khi tôi mặc cái áo mới này tôi chẳng thấy con lợn nào chạy qua đây cả". Tính khoe của của anh anh chàng này đã bắt gặp nhau. Với lối nói quá, nói cường điệu của cha ông ta đã tạo nên một tình huống hài hước nhưng mang ý nghĩa châm biếm, mỉa mai sâu cay

Lời lẽ và cử chỉ của nhân vật chỉ hướng đến mục đích khoe của, khoe của một cách vô duyên và quá lộ liễu. Cách khoe của này không ngờ lại gây cười cho người trong thiên hạ. Và cũng chính cuộc đối đầu không phân rõ thắng bại giữa người khoe "áo mới" và người khoe "lợn cưới" đã khiến cho người đọc không kìm nổi tiếng cười. Thông thường người ta khoe tiền bạc, của cải, học vấn...nhưng đằng này hai anh chàng này lại khoe những thứ quá tầm thường, nhỏ nhặt, không đáng để "khoe". Sự khoe khang lộ liễu này đã dẫn đến tiếng cười cho người đọc.

Truyện cười "Lợn cưới áo mới" mượn tình huống hài hước, khoe của của hai người đàn ông để phản ánh và chế giễu những người có lối sống khoe khoang một cách quá trớn, khoe không có điểm dừng và không khéo léo. Tiếng cười trong dân gian thường nhẹ nhàng nhưng lại có ý nghĩa sâu cay đối với chúng ta.

Bài học để lại của truyện cười "lợn cưới áo mới" chính là khuyên con người ta nên có lối sống khiêm tốn hơn để không ngừng hoàn thiện bản thân mình. Tránh để người khác nhìn vào đó mà "cười" lại mình. Đây là điều không đáng có.

Đánh giá

0

0 đánh giá