Tailieumoi.vn biên soạn và giới thiệu bộ câu hỏi ôn tập Đóng vai nhân vật công chúa kể lại truyện Vua chích chòe giúp học sinh ôn tập và bổ sung kiến thức cũng như hoàn thành tốt các bài kiểm tra môn Ngữ Văn 6. Mời các bạn đón xem:
Đóng vai nhân vật công chúa kể lại truyện Vua chích chòe
Đề bài: Đóng vai nhân vật công chúa kể lại truyện Vua chích chòe
Đóng vai nhân vật công chúa kể lại truyện Vua chích chòe - mẫu 1
Chào mọi người, ta là một chú chim phượng hoàng sinh sống ở vùng đảo xa trên biển. Ngày hôm nay, ta sẽ kể cho mọi người nghe một câu chuyện thú vị mà ta gặp được khi đến đất liền dạo chơi.
Hồi đó, ta vừa trưởng thành nên quyết định vào đất liền dạo chơi. Khi đang bay lượn, ta chợt phát hiện một cây khế vô cùng sai trái. Quả nào cũng to tròn, mọng nước, thơm lừng. Thế là, ta liền sà xuống và ăn quả. Ăn một quả, ta lại càng muốn ăn quả thứ hai. Cứ thế, suốt mấy hôm liền, cứ lúc nào khát nước thì ta sẽ ghé thăm cây khế này. Bỗng một hôm, khi đang vui vẻ ăn khế, ta lại nhìn thấy một bóng người thập thò đằng sau lưng. Thì ra đó là người đã trồng cây khế. Trông anh ta có vẻ như muốn nói điều gì, thế là ta đã dừng lại để chăm chú lắng nghe.
Nghe kể mới biết, người đàn ông này có số phận rất tội nghiệp. Anh ta có một người anh trai rất lười biếng và tham lam. Sau khi cha mất, anh trai đoạt hết gia sản, đất đai, chỉ cho anh ta một túp lều cũ và cây khế ngọt này thôi. Quanh năm, vợ chồng anh ta đi làm thuê kiếm tiền sinh sống và chăm bẵm cây khế. Nay thấy cây ra trái nhiều, thì hái mang ra chợ bán. Nào ngờ ta hôm nào cũng đến ăn, khiến trái thiếu đi rất nhiều. Nghe anh ta giãi bày, ta xấu hổ lắm. Thế là ta quyết định sẽ mang anh ta ra nhà của mình để lấy vàng về trang trải cuộc sống. Sau lần đó, hai vợ chồng anh ta trở nên giàu có, mà ta cũng thoải mái ăn khế ngon.
Ít lâu sau, khi ta đến thăm, thì chủ của cây khế đổi thành người anh tham lam, lười biếng kia. Lúc đầu, ta không để ý đến hắn. Nhưng thấy hắn ngày nào cũng kể lể về hoàn cảnh, ta cũng đành dặn hắn may túi ba gang để đi lấy vàng như người em. Ngờ đâu, hắn may một cái túi những mười hai gang. Đã thế, hắn còn cố nhét thêm vàng vào túi áo, túi quần. Thế là, hắn trở nên nặng như một ngọn núi nhỏ. Ta cố mãi mới bay lên trời được. Giữa đường thì gặp cơn mưa dông kéo qua, khiến ta chao đảo, rớt xuống biển rộng. May sao, ta vùng dậy kịp, bay trở lại bầu trời, còn tên tham lam kia thì bị sóng cuốn đi đâu mất. Thật xứng đáng cho một kẻ như hắn!
Đóng vai nhân vật công chúa kể lại truyện Vua chích chòe - mẫu 2
Ta là hoàng hậu của Vua Chích Chòe nổi tiếng gần xa. Hôm nay, ta sẽ kể về cuộc đời của mình cho mọi người cùng nghe.
Lúc còn là công chúa, ta rất kiêu ngạo và hống hách. Ỷ vào việc được vua cha yêu thương, ta luôn buông lời khó nghe với người khác. Trong vũ hội kén rể cũng thế. Trước mặt bao nhiêu người, ta thản nhiên chê bai những khuyết điểm của các hoàng tử, nhà vua đến cầu hôn mình, khiến họ vô cùng xấu hổ. Vua cha đã rất tức giận, và tuyên bố gả ta cho tên ăn mày đầu tiên đến hoàng cung. Và thế là ta đã trở thành vợ của một tên hát rong.
Rời khỏi hoàng cung, ta bắt đầu một cuộc sống vất vả. Ta phải sống trong ngôi nhà chật hẹp, phải tự mình làm biết bao công việc vất vả. Những người mà trước giờ ta vẫn xem thường, bây giờ ta cũng phải làm các công việc như họ. Thậm chị, ta đã làm phụ bếp cho một bữa tiệc hoàng gia. Nhìn mọi người nhảy múa ngoài đó, ta nhớ về mình của năm xưa mà bật khóc nức nở. Lúc này, chồng của ta bỗng xuất hiện và kéo ta ra giữa sân khấu. Thì ra anh ta chính là Vua Chích Chòe cải trang thành tên hát rong. Mục đích của hành động ấy là khiến ta nhận ra sai lầm của mình và sửa đổi.
Từ hôm đó, ta khôi phục thân phận là một nàng công chúa. Đồng thời thay đổi bản thân, trở nên hiền dịu hơn, không còn kiêu căng, ngạo mạn như trước nữa.
Đóng vai nhân vật công chúa kể lại truyện Vua chích chòe - mẫu 3
Tôi là một công chúa xinh đẹp nhưng tính tính kiêu ngạo. Một hôm, vua cha cho mời các chàng trai ở khắp các nước xa gần tới mở tiệc linh đình để chọn phò mã. Rất nhiều người đến tham dự.
Tôi đến xem mắt từng người nhưng chẳng có ai là vừa ý. Thậm chí tôi còn chê bai, chế giễu họ. Trong số đó, có một người có chiếc cằm hơi cong như mỏ chim chích chòe, tôi nói anh ta chẳng khác gì chim chích choè có mỏ. Từ đó, tôi nghe đồn anh ta được mọi người gọi là Vua chích chòe.
Vua cha thấy vậy, tức giận lắm, liền truyền rằng nếu có người ăn mày nào đi qua cung vua, vua sẽ gả tôi cho người ấy. Tôi nghe vậy thì sợ hãi vô cùng, van xin nhưng chẳng có tác dụng. Mấy hôm sau, một người hát rong đi qua, đứng ngây dưới cửa sổ cất tiếng hát, mong sẽ được ban thưởng cho vài xu. Vua cha cho gọi hắn vào:
- Hãy cho tên hát rong vào đây!
Người hát rong đi nọ vào cung vua, hát cho vua và tôi nghe, rồi đưa tay xin tiền thưởng. Nhà vua bảo:
- Ta rất thích tiếng hát của ngươi, vì vậy ta gả con gái ta cho ngươi.
Tôi lại van xin nhưng vua cha vẫn cương quyết:
- Cha đã thề rằng sẽ gả con cho người ăn mày đầu tiên đi qua cung vua, cha muốn giữ lời thề đó.
Linh mục được mời ngay tới để làm hôn lễ của tôi lấy người hát rong. Hôn lễ cử hành xong, tôi phải theo chồng rời khỏi cung điện.
Trên đường đi, tôi nhìn thấy một khu rừng lớn:
- Rừng đẹp này của ai?
Chồng tôi nói:
- Rừng của Vua chích choè, nếu nàng lấy ông ta thì hẳn rừng đã là của nàng.
Tôi tiếc nuối thốt lên:
- Tôi là cô gái thật đáng thương, đáng ra tôi nên lấy Vua chích chòe.
Một lúc sau tới một thảo nguyên, tôi lại hỏi:
- Thảo nguyên này của ai?
Anh ta nói:
- Thảo nguyên của Vua chích choè.
Tôi tiếc nuối thốt lên:
- Tôi là cô gái thật đáng thương, đáng ra tôi nên lấy Vua chích chòe.
Rồi chúng tôi tới một thành phố lớn, tôi lại hỏi:
- Thành phố này của ai?
- Thành phố mỹ lệ của Vua chích choè.
Lúc này, tôi ân hận vô cùng, liền bật khóc:
- Tôi thật đáng thương, đáng lẽ ra tôi nên đồng ý lấy Vua chích chòe.
Chồng tôi tỏ vẻ tức giận, nói:
- Tôi thật không hài lòng khi nghe nàng nói vậy, chẳng lẽ tôi không xứng với nàng sao?
Tôi không nói gì mà chỉ lặng lẽ đi theo sau, tới một túp lều, tôi liền hỏi:
- Nhà ai thế này?
Chồng tôi thản nhiên nói:
- Nhà của chúng ta đó!
Tôi cúi người bước vào trong, rồi hỏi:
- Vậy người hầu đâu?
Anh ta đáp:
- Làm gì có người hầu, chúng ta phải tự làm mọi người.
Nói xong, anh ta yêu cầu tôi đi nhóm bếp và nấu ăn. Nhưng tôi nào có biết nhóm bếp và nấu ăn. Cuối cùng, anh ta vẫn phải tự làm mọi việc.
Hôm sau, anh ta thức tôi dậy, rồi nói:
- Chúng ta không thể ngồi không, phải làm gì để kiếm sống. Hay là em đan sọt để bán?
Tôi chỉ có thể nghe theo. Chồng tôi vào rừng lấy tre nứa về, tôi phải chẻ lạt đan sọt. Nhưng từ lớn đến bé tôi có làm việc này bao giờ?
- Hay là em dệt vải - Chồng tôi lại gợi ý.
Tôi cũng nghe theo, nhưng tôi cũng chẳng làm được.
- Em chẳng làm được việc gì. Giờ thì chắc ta phải xoay ra đi buôn nồi và bát đĩa. Em ngồi ở chợ và bán hàng.
Tôi nghe lời chồng, ra chợ bán hàng. Lúc đầu, khách đến mua khá đông, họ trả tiền hàng mà không hề mặc cả, thậm chí có người trả tiền nhưng không lấy hàng. Một hôm, tôi đang ngồi bán hàng như mọi khi thì có một anh chàng hiệp sĩ từ xa phi ngựa lao thẳng vào chợ làm cho đống hàng sành sứ của tôi đổ vỡ. Tôi sợ hãi ngồi khóc lóc, rồi về kể cho chồng nghe. Chồng tôi trách móc, rồi nói rằng đã hỏi được công việc phụ bếp trong cung cho tôi.
Một lần, trong cung tổ chức hôn lễ cho nhà vua. Tôi lén vào xem, khung cảnh hoàng cung làm tôi nhớ lại cuộc sống trước đây. Tôi cảm thấy buồn tủi và ân hận. Bỗng nhiên nhà vua bước vào, lụa là châu báu đầy người, cổ đeo dây chuyền vàng. Nhà vua nhìn thấy tôi, bước tới tỏ ý muốn tôi nhảy cùng. Tôi sợ hãi lùi lại.
Tôi nhận ra Vua chích chòe, tìm cách chạy nhưng không được. Tôi bị kéo vào giữa phòng làm dây buộc nồi đứt, hai cái nồi rơi xuống đất, súp và bánh mì vung ra khắp nền nhà. Khách khứa xung quanh cười cợt khiến tôi vô cùng xấu hổ. Tôi nhanh chóng chạy ra ngoài. Bỗng nhiên, tôi nghe thấy một tiếng nói quen thuộc:
- Đừng sợ, anh chính là người hát rong sống cùng em đây. Anh cũng là kỵ sĩ cho ngựa chạy đổ vỡ hết hàng sành sứ của em. Tất cả những việc đó chỉ nhằm uốn nắn tính kiêu ngạo của em.
Tôi nghe xong liền bật khóc:
- Em đã làm nhiều điều sai, em không xứng đáng là vợ anh.
Nhưng chàng đã nói với tôi:
- Em đừng tự trách mình nữa, mọi khổ cực đã qua, giờ chúng ta hãy sống hạnh phúc cùng nhau.
Tôi nghe theo lời Vua chích chòe. Ngày hôm đó, hoàng cung mở tiệc linh đình. Toàn thể triều đình đều có mặt để chúc mừng cho chúng tôi.
Đóng vai nhân vật công chúa kể lại truyện Vua chích chòe - mẫu 4
Ta là một công chúa, sống trong cung điện với nhiều người hầu hạ. Vua cha chỉ có một đứa con là ta nên rất cưng chiều. Bởi vậy, ta luôn tỏ ra kiêu ngạo.
Nhiều hoàng tử ở các vương quốc láng giềng đến cầu hôn. Nhưng ta đều từ chối. Một lần, nhà vua mở tiệc kén rể, cho mời các chàng trai từ xa gần tới tham dự. Họ đứng theo ngôi thứ, đứng trên cùng là vua các nước rồi các công tước, các ông hoàng, các bá tước, các nam tước, cuối cùng là những người dòng dõi quý tộc.
Ta theo vua cha đi xem mắt từng người. Người nào cũng bị ta chê bai: người thì quá mập; người quá mảnh khảnh; người thì lại lùn; người thì mặt mày xanh xao… Người cuối cùng khiến ta đặc biệt ấn tượng. Hắn có cằm hơi cong như mỏ chim chích chòe, ta liền nói anh ta trông giống như chim chích choè có mỏ.
Tất cả khách mời đều bị ta chế giễu, chê bai. Điều này khiến vua cha vô cùng tức giận, liền nói rằng nếu có người ăn mày nào đi qua hoàng cung, sẽ gả ta cho người ấy.
Mấy hôm sau, một người hát rong đi ngang qua hoàng cung, đứng ngây dưới cửa sổ cất tiếng hát. Hắn được vua cha gọi vào cung. Ta cảm thấy lo lắng lắm.
Vua cha yêu cầu hắn hát. Hát xong, hắn liền xin một ít tiền thưởng. Nhưng vua cha nói rằng:
- Ta rất thích tiếng hát của ngươi, vì vậy ta gả con gái ta cho ngươi.
Nghe vậy, ta liền nài nỉ van xin, nhưng vua cha vẫn cương quyết:
- Cha đã thề rằng sẽ gả con cho người ăn mày đầu tiên đi qua cung vua, cha muốn giữ lời thề đó.
Thế rồi, linh mục được mời ngay tới để làm hôn lễ của ta lấy người hát rong. Hôn lễ cử hành xong, vua cha nói với ta:
- Theo tục lệ, vợ một người hát rong không được ở lâu lại trong cung vua, giờ thì con phải theo chồng ra khỏi cung.
Ta đành chấp nhận, đi theo người chồng của mình. Tới một khu rừng lớn, ta hỏi:
- Rừng đẹp này của ai?
Người hát rong nói:
- Rừng của Vua chích choè, nếu nàng lấy ông ta thì hẳn rừng đã là của nàng.
Ta than rằng:
- Tôi là cô gái thật đáng thương, đáng ra nên lấy Vua chích chòe.
Một lúc sau tới một thảo nguyên, ta lại hỏi:
- Thảo nguyên xanh đẹp của ai?
- Thảo nguyên của Vua chích choè.
- Tôi thật đáng thương, đáng ra nên đồng ý lấy Vua chích chòe.
Đi mãi thì tới một thành phố lớn, ta lại hỏi:
- Thành phố mỹ lệ này của ai?
- Thành phố mỹ lệ của Vua chích choè.
- Tôi thật đáng thương, đáng lẽ ra tôi nên đồng ý lấy Vua chích chòe.
Chồng tôi tỏ vẻ không hài lòng. Cả hai im lặng bước đi cho tới khi về nhà. Đó là một túp lều rách nát. Ta than phiền:
- Trời ơi, nhà ai mà nhỏ, thảm thương thế này?
Chồng ta đáp:
- Nhà của chúng ta đó!
Ta cúi người bước vào trong, rồi hỏi:
- Người hầu của anh đâu?
Anh ta trả lời:
- Người hầu nào? Muốn làm gì thì tự mình làm lấy. Giờ em hãy nhóm bếp nấu ăn đi, anh mệt lắm rồi.
Từ nhỏ đến lớn, bất kể là việc gì, ta đều có người phục vụ. Nào có biết nấu nướng. Người hát rong thấy vậy đành phải nhúng tay vào làm công việc mới xong. Sau bữa ăn, ta mệt mỏi ngủ thiếp đi. Hôm sau, ta bị anh ta đánh thức dậy để làm việc nhà. Cứ như vậy mấy ngày thì lương ăn dự trữ hết. Người hát rong liền bảo:
- Mình ạ, chỉ ngồi ăn không kiếm được thêm gì cả cứ như thế này mãi chắc không được lâu, hay là em đan sọt bán.
Anh ta vào rừng lấy tre nứa về, còn ta phải chẻ lạt đan sọt. Đôi bàn tay mềm mại bị cạnh sắc của tre nứa cửa rỉ máu. Chồng ta nói:
- Thế thì không được, có lẽ dệt vải hợp với em hơn.
Ta lại ngồi tập quay sợi, nhưng rồi những ngón tay lại bị sợi cứa chảy máu. Chồng ta nói:
- Em chẳng thể làm được việc gì, sống với em thật khổ. Giờ thì chắc ta phải xoay ra đi buôn nồi và bát đĩa. Em ngồi ở chợ và bán hàng.
Ta nghe vậy, thì nghĩ bụng:
- Nếu như dân nước mình họ tới đây mua bán, nhìn thấy mình họ sẽ cười nhạo mình mất.
Dù vậy, ta vẫn phải nghe theo lời chồng của mình. Lúc đầu, khách đến mua khá đông, họ trả tiền hàng mà không hề mặc cả, thậm chí có người trả tiền nhưng không lấy hàng. Cuộc sống của chúng ta khá sung túc. Một lần nọ, ta đang ngồi coi hàng thì có một chàng hiệp sĩ từ xa phi ngựa lao thẳng vào chợ làm cho đống hàng sành sứ của ta đổ vỡ hết cả ra thành hàng nghìn mảnh lớn nhỏ ngổn ngang ở chợ. Ta lo lắng lắm, không biết làm sao nên chỉ ngồi ôm mặt khóc.
Về nhà, ta kể cho chồng nghe chuyện chẳng may ấy. Nghe xong chuyện, anh ta trách móc. Mấy hôm sau, anh ta về nhà rồi nói rằng đã hỏi được công việc phụ bếp trong cung cho ta. Công việc cũng không nặng nhọc nên ta có thể làm được. Một hôm, trong cung tổ chức chức hôn lễ cho nhà vua. Đã lâu rồi ta mới được nhìn thấy cung điện nguy nga như vậy. Ta buồn bã và hối hận vô cùng. Bỗng nhiên nhà vua bước vào, lụa là châu báu đầy người, cổ đeo dây chuyền vàng. Nhà vua nhìn thấy ta, bước tới tỏ ý muốn ta nhảy cùng. Ta sợ hãi lùi lại, rồi chạy ra ngoài.
Thì ra, người đó chính là Vua chích chòe từng bị ta chế giễu. Ta vội vàng giật tay lại nhưng chẳng ăn thua, vẫn bị người kéo vào tới giữa phòng làm dây buộc nồi đứt, hai cái nồi rơi xuống đất, súp và bánh mì vung ra khắp nền nhà. Khách khứa và những người đứng đó thấy cảnh tượng ấy đều bật cười và chêm pha những lời nhạo báng. Ta xấu hổ vô cùng, lao thẳng ra phía cửa để chạy trốn, nhưng mới tới được cầu thang lại bị một người đàn ông lôi lại. Ta nghe thấy người đó nói:
- Em đừng có sợ hãi, người hát rong sống chung với em trong căn lều lụp xụp chính là anh. Chính anh cũng là kỵ sĩ cho ngựa chạy đổ vỡ hết hàng sành sứ của em. Tất cả những việc đó chỉ nhằm uốn nắn tính kiêu ngạo của em.
Nghe xong, ta liền bật khóc:
- Em đã làm những điều sai trái, không xứng đáng là vợ của anh.
Nhưng chàng đã nói với ta
- Em đừng buồn nữa, những ngày cay đắng đã qua, giờ chúng ta hãy làm đám cưới.
Ta nghe theo lời Vua chích chòe, vào thay quần áo. Toàn thể triều đình đều có mặt để chúc mừng.
Đóng vai nhân vật công chúa kể lại truyện Vua chích chòe - mẫu 5
Ở một vương quốc nọ, có một nàng công chúa xinh đẹp nhưng tính tình kiêu ngạo. Không ai khác, người đó chính là tôi. Vì được vua cha nuôi chiều từ nhỏ nên tính cách tôi như vậy mà chẳng ai dám nói gì.
Rất nhiều người đến cầu hôn nhưng đều bị từ chối. Ai cũng bị tôi chê bai. Một hôm, vua cha cho mời các chàng trai ở khắp các nước xa gần tới mở tiệc linh đình để chọn phò mã. Những người đến tham gia sẽ được xếp đứng theo ngôi thứ. Đứng trên cùng là vua các nước rồi các công tước, các ông hoàng, các bá tước, các nam tước, cuối cùng là những người dòng dõi quý tộc.
Tôi theo cha đi gặp từng người. Chẳng có ai là vừa ý. Tôi chê bai họ: người thì quá mập; người quá mảnh khảnh; người thì lại lùn; người thì mặt mày xanh xao. Đặc biệt, tôi thấy một người có cằm hơi cong như mỏ chim chích chòe, liền chê anh ta chẳng khác gì chim chích choè có mỏ. Kể từ đó, tôi nghe mọi người đồn anh ta được gọi là Vua chích chòe.
Thấy tôi chê bai hết mọi người, vua cha nổi cơn thịnh nộ và ban truyền, nếu có người ăn mày nào đi qua cung vua, vua sẽ gả tôi cho người ấy. Tôi có chút lo lắng, nhưng thầm nghĩ trong lòng vua cha đang tức giận nên mới nói vậy chứ không nỡ gả tôi cho kẻ nghèo khổ.
Nào ngờ, một hôm, có người hát rong đi qua, đứng dưới cửa sổ cất tiếng hát. Nghe thấy vậy, nhà vua ban truyền:
- Hãy cho tên hát rong vào đây!
Vua cha gọi tôi đến, nghe người hát rong hát. Sau đó, vua cha nói:
- Ta rất thích tiếng hát của ngươi, vì vậy ta gả con gái ta cho ngươi.
Tôi nghe vậy thì vô cùng sợ hãi, van xin khẩn thiết nhưng vua cha vẫn kiên quyết:
- Cha đã thề rằng sẽ gả con cho người ăn mày đầu tiên đi qua cung vua, cha muốn giữ lời thề đó.
Lập tức, linh mục được mời tới để làm hôn lễ của tôi lấy người hát rong. Hôn lễ cử hành xong, vua cha nói với tôi:
- Theo tục lệ, vợ một người hát rong không được ở lâu lại trong cung vua, giờ thì con phải theo chồng ra khỏi cung.
Tôi đành đi theo người chồng mới cưới. Trên đường đi, tôi và người hát rong đi qua một khu rừng rộng lớn. Tôi hỏi:
- Rừng đẹp này của ai?
Anh ta nói:
- Rừng của Vua chích choè, nếu nàng lấy ông ta thì hẳn rừng đã là của nàng.
Tôi thốt lên:
- Tôi là cô gái thật đáng thương, đáng ra tôi nên lấy Vua chích chòe.
Đi một lúc, chúng tôi lại tới một thảo nguyên xinh đẹp:
- Thảo nguyên này là của ai?
- Thảo nguyên của Vua chích choè.
Tôi lại than thở:
- Tôi là cô gái thật đáng thương, đáng ra tôi nên lấy Vua chích chòe.
Đi mãi, chúng tôi tới một thành phố lớn, tôi lại hỏi:
- Thành phố mỹ lệ này của ai?
Người hát rong trả lời:
- Thành phố mỹ lệ của Vua chích choè.
- Tôi thật đáng thương, đáng lẽ ra tôi nên đồng ý lấy Vua chích chòe.
Người hát rong tỏ vẻ không hài lòng:
- Tôi không hài lòng một chút nào, tại sao nàng lại cứ luôn luôn mong có người chồng khác, thế tôi không xứng đáng hay sao?
Nghe vậy, tôi chẳng dám nói gì nữa, lặng lẽ bước theo người hát rong. Một lúc sau, chúng tôi đã về đến nhà. Căn nhà trông thật nhỏ bé, nghèo nàn. Tôi than thở:
- Trời ơi, nhà ai mà nhỏ, thảm thương thế này?
Chồng tôi đáp:
- Nhà của chúng ta đó!
Tôi cúi người bước vào trong, rồi hỏi:
- Người hầu của anh đâu?
Anh ta trả lời:
- Người hầu nào? Muốn làm gì thì tự mình làm lấy. Giờ em hãy nhóm bếp nấu ăn đi, anh mệt lắm rồi.
Nhưng tôi không biết nhóm bếp và nấu ăn, chồng tôi đành phải nhúng tay vào làm công việc mới xong. Sau bữa ăn, tôi mệt mỏi ngủ thiếp đi. Ngày hôm sau, tôi bị chồng đánh thức dậy để làm việc nhà. Cứ như vậy mấy ngày thì lương ăn dự trữ hết. Chồng tôi bảo:
- Mình ạ, chỉ ngồi ăn không kiếm được thêm gì cả cứ như thế này mãi chắc không được lâu, hay là em đan sọt bán.
Anh ta vào rừng lấy tre nứa về, tôi phải chẻ lạt đan sọt. Nhưng bàn tay của tôi bị cạnh sắc của tre nứa cửa rỉ máu. Anh ta lại nói:
- Thế thì không được, có lẽ dệt vải hợp với em hơn.
Tôi ngồi tập quay sợi, nhưng rồi những ngón tay lại bị sợi cứa chảy máu. Anh ta than thở:
- Em chẳng thể làm được việc gì, sống với em thật khổ. Giờ thì chắc ta phải xoay ra đi buôn nồi và bát đĩa. Em ngồi ở chợ và bán hàng.
Tôi nghe vậy, thì nghĩ bụng:
- Nếu như dân nước mình họ tới đây mua bán, nhìn thấy mình họ sẽ cười nhạo mình mất.
Nhưng tôi vẫn phải đi bán hàng nếu không sẽ chẳng còn gì để ăn. Lúc đầu, khách đến mua khá đông, họ trả tiền hàng mà không hề mặc cả, thậm chí có người trả tiền nhưng không lấy hàng. Cuộc sống của vợ chồng tôi khá sung túc. Nhưng một sự cố xảy ra, tôi đang ngồi bán hàng như mọi ngày. Bỗng nhiên, một anh chàng hiệp sĩ phi ngựa lao thẳng vào chợ làm cho đống hàng sành sứ của tôi đổ vỡ hết cả ra thành hàng nghìn mảnh lớn nhỏ ngổn ngang ở chợ. Tôi sợ hãi, ngồi ôm mặt khóc:
- Trời ơi, thế này thì chồng tôi sẽ mắng tôi mất!
Về nhà, tôi đem chuyện kể lại cho chồng. Nghe xong chuyện, chồng tôi trách móc, rồi nói rằng đã hỏi được công việc phụ bếp trong cung cho tôi.
Một hôm, trong cung vua tổ chức hôn lễ cho nhà vua. Tôi tò mò lén đứng xem. Khi đèn lần lượt được thắp sáng, cảnh đẹp lộng lẫy trong cung vua mới hiện lên hết. Bỗng nhiên, nhà vua bước vào, lụa là châu báu đầy người, cổ đeo dây chuyền vàng. Nhà vua nhìn thấy tôi, bước tới tỏ ý muốn tôi nhảy cùng. Tôi sợ hãi lùi lại.
Tôi nhận ra đó là Vua chích chòe, liền giật tay lại nhưng chẳng ăn thua gì cả, vẫn bị người kéo vào tới giữa phòng làm dây buộc nồi đứt, hai cái nồi rơi xuống đất, súp và bánh mì vung ra khắp nền nhà. Khách khứa và những người đứng đó thấy cảnh tượng ấy đều bật cười và chêm pha những lời nhạo báng. Tôi vô cùng xấu hổ, giật mạnh một cái khỏi tay Vua chích choè, lao thẳng ra phía cửa để chạy trốn, nhưng mới tới được cầu thang lại bị một người đàn ông lôi lại, khi định thần lại được, nàng thấy người đó lại chính là Vua chích choè:
- Em đừng có sợ hãi, người hát rong sống chung với em trong căn lều lụp xụp chính là anh. C hính anh cũng là kỵ sĩ cho ngựa chạy đổ vỡ hết hàng sành sứ của em. Tất cả những việc đó chỉ nhằm uốn nắn tính kiêu ngạo của em.
Tôi nghe xong liền bật khóc:
- Em không xứng đáng là vợ của anh.
Nhưng chàng đã nói với tôi:
- Em đừng buồn nữa, mọi chuyện đã qua. Giờ em sẽ được sống trong hạnh phúc.
Sau đó, tôi được đưa vào bên trong, thay quần áo lộng lẫy để ra làm lễ cưới. Toàn thể triều đình đều có mặt để chúc mừng. Vua cha cũng đến chúc mừng cho tôi.
Đóng vai nhân vật công chúa kể lại truyện Vua chích chòe - mẫu 6
Tôi vốn là công chúa độc nhất của vua cha. Vốn xinh đẹp, lại được nuông chiều từ nhỏ nên tôi khá kiêu. Khi đến tuổi gả chồng, rất nhiều người đến cầu hôn nhưng đều bị tôi từ chối. Thậm chí tôi còn chế giễu, nhạo báng họ. Một lần nọ, vua cha cho mời các chàng trai ở khắp các nước xa gần tới mở tiệc linh đình để chọn phò mã. Rất nhiều người đến, họ đứng theo ngôi thứ, đứng trên cùng là vua các nước rồi các công tước, các ông hoàng, các bá tước, các nam tước, cuối cùng là những người dòng dõi quý tộc.
Tôi được vua cha dẫn đi xem mắt từng người. Nhưng chẳng có ai là tôi cảm thấy vừa ý: người thì quá mập; người quá mảnh khảnh; người thì lại lùn; người thì mặt mày xanh xao… Cuối cùng, tôi nhìn thấy một người có cằm hơi cong như mỏ chim chích chòe, tôi nói anh ta chẳng khác gì chim chích choè có mỏ. Từ đó, tôi nghe đồn anh ta được mọi người gọi là Vua chích chòe.
Thấy tôi chê bai và giễu cợt tất cả mọi người xung quanh, vua cha nổi cơn thịnh nộ và ban truyền, nếu có người ăn mày nào đi qua cung vua, vua sẽ gả tôi cho người ấy.
Mấy hôm sau có một người hát rong đi qua, đứng ngây dưới cửa sổ cất tiếng hát, mong sẽ được ban thưởng cho vài xu. Nghe thấy vậy nhà vua ban truyền:
- Hãy cho tên hát rong vào đây!
Người hát rong đi vào cung vua, hát cho vua và tôi nghe, rồi đưa tay xin tiền thưởng. Nhà vua bảo:
- Ta rất thích tiếng hát của ngươi, vì vậy ta gả con gái ta cho ngươi.
Tôi sợ hãi, van xin nhưng vua cha vẫn kiên quyết:
- Cha đã thề rằng sẽ gả con cho người ăn mày đầu tiên đi qua cung vua, cha muốn giữ lời thề đó.
Lời van xin chẳng làm lay chuyển vua cha. Linh mục được mời ngay tới để làm hôn lễ của tôi lấy người hát rong. Hôn lễ cử hành xong, vua cha nói với tôi:
- Theo tục lệ, vợ một người hát rong không được ở lâu lại trong cung vua, giờ thì con phải theo chồng ra khỏi cung.
Tôi buồn bã đi theo người chồng của mình. Tới một khu rừng lớn, tôi hỏi:
- Rừng đẹp này của ai?
Anh ta nói:
- Rừng của Vua chích choè, nếu nàng lấy ông ta thì hẳn rừng đã là của nàng.
Tôi tiếc nuối thốt lên:
- Tôi là cô gái thật đáng thương, đáng ra tôi nên lấy Vua chích chòe.
Một lúc sau tới một thảo nguyên, tôi lại hỏi:
- Thảo nguyên xanh đẹp của ai?
- Thảo nguyên của Vua chích choè.
- Tôi là cô gái thật đáng thương, đáng ra tôi nên lấy Vua chích chòe.
Rồi chúng tôi tới một thành phố lớn, tôi lại hỏi:
- Thành phố mỹ lệ này của ai?
- Thành phố mỹ lệ của Vua chích choè.
- Tôi thật đáng thương, đáng lẽ ra tôi nên đồng ý lấy Vua chích chòe.
Chồng tôi liền nói:
- Tôi không hài lòng một chút nào, tại sao nàng lại cứ luôn luôn mong có người chồng khác, thế tôi không xứng đáng hay sao?
Tôi không nói được gì nữa, mà chỉ lặng lẽ đi theo sau. Tới một túp lều, tôi lại hỏi:
- Trời ơi, nhà ai mà nhỏ, thảm thương thế này?
Chồng tôi đáp:
- Nhà của chúng ta đó!
Tôi cúi người bước vào trong, rồi hỏi:
- Người hầu của anh đâu?
Anh ta trả lời:
- Người hầu nào? Muốn làm gì thì tự mình làm lấy. Giờ em hãy nhóm bếp nấu ăn đi, anh mệt lắm rồi.
Nhưng tôi nào có biết nhóm bếp và nấu ăn, chồng tôi đành phải nhúng tay vào làm công việc mới xong. Sau bữa ăn, tôi mệt mỏi ngủ thiếp đi. Ngày hôm sau, tôi bị chồng đánh thức dậy để làm việc nhà. Cứ như vậy mấy ngày thì lương ăn dự trữ hết. Chồng tôi liền nói:
- Mình ạ, chỉ ngồi ăn không kiếm được thêm gì cả cứ như thế này mãi chắc không được lâu, hay là em đan sọt bán.
Anh ta vào rừng lấy tre nứa về, tôi phải chẻ lạt đan sọt. Nhưng bàn tay của tôi bị cạnh sắc của tre nứa cửa rỉ máu. Chồng nói với tôi:
- Thế thì không được, có lẽ dệt vải hợp với em hơn.
Tôi ngồi tập quay sợi, nhưng rồi những ngón tay lại bị sợi cứa chảy máu. Chồng tôi nói:
- Em chẳng thể làm được việc gì, sống với em thật khổ. Giờ thì chắc ta phải xoay ra đi buôn nồi và bát đĩa. Em ngồi ở chợ và bán hàng.
Tôi nghe vậy, thì nghĩ bụng:
- Nếu như dân nước mình họ tới đây mua bán, nhìn thấy mình họ sẽ cười nhạo mình mất.
Nhưng tôi vẫn phải làm theo lời chồng mình. Lúc đầu, khách đến mua khá đông, họ trả tiền hàng mà không hề mặc cả, thậm chí có người trả tiền nhưng không lấy hàng. Cuộc sống của vợ chồng tôi khá sung túc. Một lần nọ, tôi đang ngồi coi hàng thì có một anh chàng hiệp sĩ từ xa phi ngựa lao thẳng vào chợ làm cho đống hàng sành sứ của tôi đổ vỡ hết cả ra thành hàng nghìn mảnh lớn nhỏ ngổn ngang ở chợ. Tôi sợ hãi, ngồi ôm mặt khóc:
- Trời, khổ thân tôi thế này, còn mặt mũi nào mà nhìn chồng nữa?
Về nhà, tôi kể cho chồng nghe chuyện chẳng may ấy. Nghe xong chuyện, chồng tôi trách móc, rồi nói rằng đã hỏi được công việc phụ bếp trong cung cho tôi. Một hôm, trong cung vua tổ chức hôn lễ cho nhà vua, tò mò tôi cũng len vào đứng trước cửa ngõ vào. Khi đèn lần lượt được thắp sáng, cảnh đẹp lộng lẫy trong cung vua mới hiện lên hết. Tôi thấy vậy mà buồn tủi thay cho số phận của mình, tôi hối hận chỉ vì tính kiêu căng, ngông cuồng đã khiến mình trở nên như hôm nay. Bỗng nhiên nhà vua bước vào, lụa là châu báu đầy người, cổ đeo dây chuyền vàng. Nhà vua nhìn thấy tôi, bước tới tỏ ý muốn tôi nhảy cùng. Tôi sợ hãi lùi lại.
Tôi nhận ra đó là Vua chích chòe, liền giật tay lại nhưng chẳng ăn thua gì cả, vẫn bị người kéo vào tới giữa phòng làm dây buộc nồi đứt, hai cái nồi rơi xuống đất, súp và bánh mì vung ra khắp nền nhà. Khách khứa và những người đứng đó thấy cảnh tượng ấy đều bật cười và chêm pha những lời nhạo báng. Tôi vô cùng xấu hổ, giật mạnh một cái khỏi tay Vua chích choè, lao thẳng ra phía cửa để chạy trốn, nhưng mới tới được cầu thang lại bị một người đàn ông lôi lại, khi định thần lại được, tôi thấy người đó lại chính là Vua chích choè:
- Em đừng có sợ hãi, người hát rong sống chung với em trong căn lều lụp xụp chính là anh. Chính anh cũng là kỵ sĩ cho ngựa chạy đổ vỡ hết hàng sành sứ của em. Tất cả những việc đó chỉ nhằm uốn nắn tính kiêu ngạo của em.
Tôi nghe xong liền bật khóc:
- Em đã làm những điều sai trái, không xứng đáng là vợ của anh.
Nhưng chàng đã nói với tôi:
- Em đừng buồn nữa, những ngày cay đắng đã qua, giờ chúng ta hãy làm đám cưới.
Tôi nghe theo lời Vua chích chòe, vào thay quần áo. Toàn thể triều đình đều có mặt để chúc mừng.
Đóng vai nhân vật công chúa kể lại truyện Vua chích chòe - mẫu 7
Nhờ có phò mã là vua Chích choè, cuộc đời tôi đã thay đổi hoàn toàn. Tôi trước đây là một công chúa xinh đẹp nhưng ngông cuồng và kiêu ngạo. Cha tôi mở tiệc kén phò mã cho tôi nhưng tôi không vừa mắt ai và còn chê bai họ vì những đặc điểm ngoại hình như béo, gầy, lùn và cái cằm chẳng khác gì chim chích chòe. Vì tính cách kiêu ngạo của tôi, cha tôi hạ lệnh gả tôi cho người ăn mày đầu tiên đi qua cung điện.
Vài ngày sau, đã thực sự có một người ăn mày hát rong đi ngang qua cung điện của tôi. Anh ta hát xong thì vua cha liền ra lệnh tôi phải lấy anh ta và phải lập tức rời khỏi hoàng cung để theo chồng. Dù cho tôi có van xin thiết tha đến đâu, vua cha vẫn không đồng ý. Cuối cùng tôi phải bỏ hoàng cung để đi theo chồng, trên đường đi toàn là rừng đẹp, thảo nguyên xanh và thành phố lớn, tất cả là của vua Chích choè- người mà tôi từng chế nhạo. Tôi đã rất ân hận và trách mình vì tính kiêu ngạo không chịu lấy vua Chích choè, giờ đây phải lấy người chỉ có túp lều lụp xụp và sống đạm bạc đến đáng thương. Để kiếm sống, tôi đã phải từ bỏ sự kiêu ngạo vốn có của một cô công chúa và phải thử qua rất nhiều nghề nhưng chân yếu tay mềm chẳng làm được việc gì. Chồng tôi cũng không chịu nổi sự yếu đuối của tôi và chê trách rằng sống với tôi chỉ càng thêm khổ. Cuối cùng tôi phải vào cung vua phụ việc đầu bếp.
Lần đó trong cung tổ chức tiệc cưới cho hoàng tử đầu lòng, tôi nhìn khung cảnh lộng lẫy, xa hoa - một khung cảnh quen thuộc mà tôi đã từng sống và lớn lên, tôi lại càng cảm thấy chạnh lòng. Tôi trách bản thân vì tính kiêu căng, ngông cuồng nên bây giờ mới phải chịu cảnh khổ. Bỗng nhiên, có một chàng hoàng tử kéo tay tôi, tôi giật mình nhận ra đó là vua Chích choè. Thật bất ngờ đến mức ngỡ ngàng, vua Chích choè lại chính là người chồng ăn mày nghèo khổ của tôi. Tất cả mọi việc đều là vua Chích choè vẽ ra để uốn nắn tính cách của tôi. Tôi xúc động đến bật khóc, khóc vì tình cảm của vua Chích choè dành cho mình và cũng khóc vì bản thân đã sửa được tính tình kiêu ngạo của mình. Vậy là nhờ có vua Chích choè, tôi đã nhận được một bài học sâu sắc và quý giá, để từ đó tôi biết thế nào là cuộc sống hạnh phúc bên phò mã vua Chích choè.
Đóng vai nhân vật công chúa kể lại truyện Vua chích chòe - mẫu 8
Tôi là một nàng công chúa, có chàng phò mã là vua Chích choè - người đã thay đổi cả tính cách và cuộc sống của tôi. Trước đây, tôi là một công chúa tuyệt đẹp nhưng lại ngạo mạn và kiêu căng. Vua cha đã tìm kiếm phò mã cho tôi, nhưng tôi không thấy ai vừa mắt và còn chê bai vì ngoại hình của họ, đặc biệt là một tên có cái cằm như chim chích chòe. Vì tính cách kiêu ngạo của tôi, vua đã bắt đầu cho tôi lấy một người ăn mày làm chồng.
Sau đó, tôi buộc phải rời hoàng cung và đi theo chồng. Tuy nhiên, chồng tôi chỉ có một căn nhà rách nát và chúng tôi sống trong cảnh đói khổ. Tôi cố gắng làm việc nhưng lại thất bại, và chồng tôi cũng chỉ chê bai tôi. Cuối cùng, tôi đã phải vào cung làm đầu bếp.
Tại một lần tổ chức tiệc cưới cho hoàng tử đầu lòng, tôi nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng, xa hoa và buồn tủi cho số phận của mình. Nhưng khi một chàng hoàng tử kéo tay tôi, tôi mới nhận ra rằng đó là vua Chích choè. Tất cả những gì đã xảy ra trước đó đều là vì ông ta muốn thay đổi tính cách kiêu ngạo của tôi.
Tôi xúc động và khóc, cảm kích vì tình cảm của vua Chích choè dành cho mình và hối hận vì tính cách ngạo mạn của mình đã đem đến những khổ đau cho mình. Tôi đã học được bài học sâu sắc, trải qua những cay đắng để có được cuộc sống hạnh phúc thực sự từ đám cưới với vua Chích choè.
Xem thêm các câu hỏi ôn tập môn Ngữ văn lớp 6 sách Kết nối tri thức hay, chi tiết khác:
Câu 2: Truyện cổ tích được chia làm mấy loại?
Câu 3: Trong truyện cổ tích có mấy kiểu nhân vật? Đó là những kiểu nhân vật nào?
Câu 4: Truyện cổ tích được bắt nguồn từ đâu?
Câu 5: Trình bày những yếu tố cơ bản của truyện cổ tích.
Câu 6: Nhân vật chính trong truyện cổ tích thường là các nhân vật như thế nào?
Câu 7: Lời kể trong truyện cổ tích thường mở đầu bằng những từ ngữ nào?
Câu 3: Văn bản “Thạch Sanh” thuộc thể loại gì?
Câu 4: Nhân vật Thạch Sanh thuộc kiểu nhân vật nào?
Câu 5: Phương thức biểu đạt chính trong truyện “Thạch Sanh” là?
Câu 6: Nêu bố cục của truyện “Thạch Sanh”.
Câu 7: Truyện “Thạch Sanh” gửi gắm điều gì tới người đọc?
Câu 8: Em có thích truyện “Thạch Sanh” không? Vì sao?
Câu 9: Gia cảnh của Thạch Sanh có gì đặc biệt?
Câu 10: Truyện Thạch Sanh có những con vật kì ảo nào? Chúng có đặc điểm gì khác thường?
Câu 16: Tóm tắt truyện “Thạch Sanh”.
Câu 4: Giải thích nghĩa của những từ ngữ in đậm trong các trường hợp sau:
Câu 2: Văn bản “Cây khế” thuộc thể loại gì?
Câu 3: Nhân vật chính của truyện Cây khế là ai?
Câu 4: Phương thức biểu đạt chính trong truyện “Cây khế” là?
Câu 5: Truyện “Cây khế” được kể theo ngôi thứ mấy?
Câu 6: Nêu bố cục của truyện “Cây khế”.
Câu 7: Cây khế kể về chuyện gì? Em thích nhất chi tiết nào trong truyện?
Câu 8: Hãy tóm tắt truyện “Cây khế”.
Câu 10: Con chim đưa hai anh em ra đảo hoang có phải là con vật kì ảo không? Vì sao?
Câu 2: Có mấy dạng điệp ngữ? Là những dạng nào?
Câu 3: Giải thích nghĩa của các từ ngữ in đậm trong những câu sau:
Câu 6: Đặt một câu có sử dụng biện pháp tu từ điệp ngữ.
Câu 1: Văn bản “Vua chích chòe” thuộc thể loại gì?
Câu 3: Nhân vật vua chích chòe thuộc kiểu nhân vật nào?
Câu 4: Phương thức biểu đạt chính trong truyện “Vua chích chòe” là?
Câu 5: Truyện “Vua chích chòe” được kể theo ngôi thứ mấy?
Câu 6: Nêu bố cục của truyện “Vua chích chòe”.
Câu 7: Hãy tóm tắt truyện Cây khế.
Câu 13: Nêu nội dung, nghệ thuật truyện “Vua chích chòe”
Câu 1: Em hiểu thế nào là đóng vai?
Câu 2: Trình bày yêu cầu đối với bài văn đóng vai nhân vật kể lại một truyện cổ tích.
Câu 4: Theo em, viết một bài văn đóng vai nhân vật để kể lại một truyện cổ tích nhằm mục đích gì?
Câu 5: Lập dàn ý cho bài văn đóng vai nhân vật kể lại một truyện cổ tích.
Câu 6: Em hãy đóng vai nhân vật công chúa kể lại truyện “Vua chích chòe”.
Câu 1: Mục đích và người nghe khi kể lại truyện cổ tích bằng lời của nhân vật là gì?
Câu 5: Lập dàn ý chi tiết cho bài nói Kể lại một truyện cổ tích bằng lời một nhân vật.
Câu 1: Kẻ bảng vào vở theo mẫu sau và điền thông tin về các đặc điểm của truyện cổ tích:
Câu 3: Viết đoạn văn (khoảng 5-7 câu) về “thế giới cổ tích” theo sự hình dung, tưởng tượng của em.
Câu 1: Văn bản “Sọ Dừa” thuộc thể loại gì?
Câu 4: Nhân vật Sọ Dừa thuộc kiểu nhân vật nào?
Câu 5: Phương thức biểu đạt chính trong truyện “Sọ Dừa” là?
Câu 6: Nêu bố cục của truyện “Sọ Dừa”.
Câu 7: Truyện Sọ Dừa gửi gắm điều gì tới người đọc?
Câu 8: Truyện “Sọ Dừa” được kể theo ngôi thứ mấy?
Câu 9: Chỉ ra và nêu tác dụng của các yếu tố kì ảo mà tác giả sử dụng trong truyện Sọ dừa.
Câu 10: Liệt kê những từ ngữ miêu tả ngoài hình và phẩm chất của nhân vật Sọ Dừa.
Câu 11: Nội dung, nghệ thuật của văn bản “Sọ Dừa” là gì?
Câu 1: Tìm đọc một số truyền thuyết và truyện cổ tích.
Câu 3: Kể lại một truyền thuyết hoặc truyện cổ tích mà em thích.