Tailieumoi.vn xin giới thiệu bài văn mẫu Diễn xuôi đoạn trích Tú Uyên gặp Giáng Kiều Ngữ văn 11 Chân trời sáng tạo gồm 8 bài văn phân tích mẫu hay nhất giúp các em học sinh có thêm tài liệu tham khảo trong quá trình ôn tập, củng cố kiến thức và chuẩn bị cho bài thi sắp tới.
Diễn xuôi đoạn trích Tú Uyên gặp Giáng Kiều
Đề bài: Hãy diễn xuôi đoạn trích Tú Uyên gặp Giáng Kiều và nhận xét sự khác biệt giữa đoạn trích và đoạn diễn xuôi về hiệu quả thể hiện nội dung của tác phẩm.
Diễn xuôi đoạn trích Tú Uyên gặp Giáng Kiều - Mẫu 1
Dưới bức tranh tố nữ mà cụ già bán, Tú Uyên lạc bước đến mức chiều tà. Trong tâm trạng thơ thẩn, anh chẳng thấy niềm vui nào xuất hiện. Nhưng rồi, như một điều kỳ lạ, ánh mắt anh dừng lại trước một bức tranh. Một cụ già, trên bức tranh, đang bày bán những bức tranh tố nữ, trong đó có hình ảnh của cô gái mà anh đã gặp tại Ngọc Hồ một ngày nọ. Bức tranh giữ lại cảm xúc và hình ảnh của người con gái ấy. Không thể chối từ, Tú Uyên mua bức tranh và treo nó lên phòng học của mình. Ngày nào cũng dùng thêm chén đũa, dọn dẹp như chuẩn bị đón tiếp ai đó. Mọi thứ trở nên sống động hơn, nhưng niềm buồn vẫn âm ỉ trong lòng anh.
Một hôm, trở về nhà muộn, Tú Uyên ngạc nhiên khi thấy bàn cơm đã sẵn sàng. Cảm giác nghi hoặc trỗi dậy, và hôm sau, anh quyết định thử nghiệm. Làm bán trước trường, anh rồi quay lại, nấp vào một chỗ. Không lâu sau, bức tranh hóa thân, một thiếu nữ xuất hiện từ bức tranh bước ra, quét dọn nhà cửa, lo bếp núc. Đó là Giáng Kiều, hình ảnh nàng trong tranh trở thành hiện thực, một người đã có duyên với Tú Uyên. Niềm vui tràn ngập, Tú Uyên và Giáng Kiều tận hưởng cuộc sống hạnh phúc. Giáng Kiều biến nhà thành lâu đài nguy nga, với đủ người phục vụ. Đám cưới diễn ra trong không khí trang trọng, yến tiệc rộn ràng với sự tham gia của nhiều khách mời. Cuộc sống hôn nhân của Tú Uyên và Giáng Kiều bắt đầu, hứa hẹn những ngày tháng tràn đầy hạnh phúc và ấm áp.
Diễn xuôi đoạn trích Tú Uyên gặp Giáng Kiều - Mẫu 2
Tú Uyên luôn mang theo bức tranh tố nữ, như một chiếc mảnh tình cảm nhỏ xinh, ôm lấy mỗi lúc anh buồn bã hay trầm ngâm. Mỗi nét vẽ trên tranh là như một đoạn thơ, mơ tưởng về người đẹp mà anh chưa từng gặp. Một chiều, khi công việc ở trường kéo dài, Tú Uyên về nhà muộn. Ngạc nhiên khi bước vào nhà, anh thấy bàn ăn đã sẵn sàng với cơm nước ấm áp. Sự hiện diện của bữa ăn này làm mời gọi lên những nghi ngờ trong tâm hồn anh. Để kiểm chứng, sáng hôm sau, Tú Uyên vờ như phải ra ngoài, rồi âm thầm trở lại để theo dõi. Bất ngờ, một thiếu nữ xuất hiện từ bức tranh, như một phép màu cô gái bước ra thế giới thực, quét dọn, lo bếp núc.
Niềm vui vô tận tràn ngập, Tú Uyên không thể tin vào điều mình đang chứng kiến. Bước ra, anh chào hỏi thiếu nữ. Đáng ngạc nhiên hơn, cô tự nhận là Giáng Kiều, người đã được kết duyên với Tú Uyên từ trước. Trái tim anh đập nhanh, niềm hạnh phúc lấp đầy, và tình yêu bắt đầu nảy mầm giữa đôi tình nhân.
Giáng Kiều khuyên Tú Uyên không nên gấp gáp, đừng để tình yêu trở nên vội vã. Cuộc sống còn nhiều ngày tháng dài, và họ có thể từ từ tìm hiểu nhau. Tú Uyên và Giáng Kiều bắt đầu hành trình của mình, không chỉ là trong thế giới tranh mà còn là trong cuộc sống thực tại, nơi tình yêu và phép màu chưa bao giờ là quá muộn.
Diễn xuôi đoạn trích Tú Uyên gặp Giáng Kiều - Mẫu 3
- Diễn xuôi đoạn trích:
Đến nơi, thơ thẩn mãi đến xế chiều, chẳng thấy đâu… buồn rầu dạo bước, chợt Tú Uyên thấy một cụ già bán tranh tố nữ, tranh có vẽ cô gái giống hệt người hôm nọ đã gặp ở Ngọc Hồ, bèn mua về treo ngay ở phòng học, đến bữa cơm lại dọn thêm chén đũa, mời mọc, chuyện trò với người trong tranh như người thật. Một hôm Tú Uyên ở trường về muộn, đến nhà đã thấy cơm nước bày sẵn. Lòng nghi hoặc, hôm sau, chàng giả cách đến trường, đi một quãng liền quay lại, nấp vào một chỗ. Lát sau thấy thiếu nữ từ trong tranh bước ra quét dọn, lo bếp núc. Mừng rỡ vô cùng, Tú Uyên bước ra vái chào. Thiếu nữ không biến đi đâu được, thú thực mình là Giáng Kiều, người tiên vốn có tiền duyên với chàng. Tú Uyên tha thiết xin phối ngẫu. Giáng kiều bằng lòng rồi hóa phép biến nhà thành lâu đài nguy nga với đủ người phục dịch. Đám cưới được tổ chức, yến tiệc linh đình với bao nhiêu khách tiên đến dự…
- Sự khác biệt giữa đoạn trích và đoạn diễn xuôi về hiệu quả thể hiện nội dung của tác phẩm:
+ Đoạn trích truyện thơ: có sử dụng yếu tố tự sự kết hợp với yếu tố trữ tình còn đoạn trích diễn xuôi chỉ sử dụng yếu tố tự sự, kể lại trình tự các sự việc diễn ra.
+ Việc tác giả sử dụng đoạn trích truyện thơ giúp cho nội dung đoạn trích dễ thuộc, dễ nhớ và dễ đi vào lòng người đọc hơn.
Diễn xuôi đoạn trích Tú Uyên gặp Giáng Kiều - Mẫu 4
Tú Uyên luôn mang theo bức tranh tố nữ như một bí mật tình cảm, nơi anh có thể lạc vào thế giới mơ mộng của tình yêu và vẻ đẹp. Mỗi đêm, anh ôm tranh bên mình, mơ đến người phụ nữ tuyệt vời trong bức tranh, với ánh mắt đầy ẩn số và nụ cười dịu dàng. Một ngày, khi Tú Uyên phải ở lại trường vì công việc, anh về nhà muộn. Đến nhà, anh bất ngờ trước bàn cơm ấm áp đã sẵn sàng, như một lời chào đón ngọt ngào. Nghi ngờ nảy lên trong tâm trí anh như những bóng đen mập mờ. Để giải đáp, sáng hôm sau, anh giả vờ rời nhà và lặng lẽ quay lại để theo dõi. Bất giác, một thiếu nữ xuất hiện từ bức tranh, như một viên ngọc quý bước ra từ thế giới huyền bí, quét dọn nhà cửa, lo bếp núc.
Sự hạnh phúc tràn đầy khi Tú Uyên bước ra và chào hỏi thiếu nữ. Bất ngờ, cô tiết lộ tên mình là Giáng Kiều, người đã được liên kết với anh từ trước. Tình yêu nảy mầm, nhưng Giáng Kiều nhắc nhở anh đừng gấp gáp, hãy để tình cảm phát triển từng chút một. Cuộc sống vẫn còn nhiều ngày tháng dài để họ khám phá nhau.
Tú Uyên và Giáng Kiều bắt đầu hành trình của mình, nơi tình yêu không chỉ nằm trong bức tranh mơ mộng mà còn trong từng khoảnh khắc thực tại, nơi mà phép màu không bao giờ muộn màng. Họ chứng minh rằng tình yêu có thể bắt đầu từ những điều tưởng chừng như không thể và trở thành một câu chuyện đẹp đẽ, đánh thức trái tim bất kỳ ai tin vào phép màu của tình yêu.
Diễn xuôi đoạn trích Tú Uyên gặp Giáng Kiều - Mẫu 5
Dưới bức tranh tố nữ của cụ già, thế giới của Tú Uyên trở nên như một huyền bí, nơi những đường nét nghệ thuật hòa quyện với đời sống hàng ngày. Hình ảnh cô gái xinh đẹp, giống như ánh sáng mặt trời mở ra trong lòng anh, khiến anh không thể rời mắt khỏi bức tranh. Mua về, bức tranh trở thành tâm điểm của phòng học, nhưng nó mang theo cả một khao khát tìm kiếm, như một cầu nối giữa thế giới thực và thế giới tưởng tượng. Mỗi bữa cơm, mỗi chén đũa đều trở nên ý nghĩa hơn, như anh đang dành chúng cho một người đặc biệt.
Nghi ngờ tựa như bóng tối, và để kiểm chứng sự thật của bức tranh, Tú Uyên quyết định thử thách số phận. Trở về từ trường, anh dừng bước, quay lại và nấp vào một góc. Cảm giác hồi hộp nhưng hạnh phúc đập rộn trong ngực anh khi cảnh thiếu nữ trong tranh hiện hóa trước mắt anh, làm mọi công việc như một phép màu thực sự. Từ đó, cuộc sống của Tú Uyên biến thành một trang thơ tình, một câu chuyện cổ tích hiện đại. Với sự phối hợp của Giáng Kiều, ngôi nhà trở thành lâu đài, và họ sống trong hạnh phúc, bên nhau mỗi ngày như một bức tranh sống động vẽ nên từ tình yêu và sự phép màu. Đám cưới là sự kiện lộng lẫy, nhưng đằng sau đó là tình yêu chân thành, hứa hẹn điều gì đó hạnh phúc và vĩnh cửu.
Diễn xuôi đoạn trích Tú Uyên gặp Giáng Kiều - Mẫu 6
Tú Uyên lúc nào cũng ôm tranh bên mình, mơ tưởng đến người đẹp. Một hôm chàng có việc ở trường về muộn, thầy cơm nước đã bày sẵn. Nghi ngờ, sáng hôm sau, chàng vờ ra đi, rồi lại trở về xem rõ sự tình. Bỗng nhiên, một thiếu nữ từ trong tranh bước ra quét dọn, lo bếp núc. Mừng rõ, Tú Uyên bước ra chào hỏi. Thiếu nữ đành thú nhận mình là Giáng Kiều, người tiên vốn có tiền duyên với chàng. Tú Uyên mong muốn được nên duyên, Giáng Kiều khuyên chàng đừng gấp gáp vì còn ngày rộng tháng dài, từ từ tìm hiểu cũng không muộn.
=> Đoạn trích truyện thơ có kết hợp cả yếu tố tự sự và trữ tình còn đoạn trích diễn xuôi chỉ sử dụng yếu tố tự sự, kể lại sự việc đơn thuần. Từ đó, đoạn trích truyện thơ dễ nhớ, dễ cảm nhận hơn.
Diễn xuôi đoạn trích Tú Uyên gặp Giáng Kiều - Mẫu 7
Chàng tưởng có người nào đó ở trên lầu cao ném xuống rồi nấp vào một chỗ. Nhưng ngước nhìn mọi nơi, chẳng thấy gì cả. Đương lúc ngơ ngác, Tú Uyên bỗng thấy một đám người từ trong chùa đi ra, trong đó có một cô gái rất đẹp. Thấy nàng liếc mắt nhìn, chàng lại bắt chuyện. Hai người vừa đi vừa chuyện trò vui vẻ. Lòng Tú Uyên như nở hoa. Nhưng khi sắp đến đình Quảng Văn thì người con gái bỗng nhiên biến mất. Tú Uyên đứng ngẩn ra rất lâu, mãi đến tối mới trở về nhà.
Từ đấy, Tú Uyên đêm mơ ngày tưởng, không thiết gì ăn uống, học hành. Nghe tin đền Bạch Mã rất thiêng, chàng đến xin quẻ, rồi ngủ đêm tại đền cầu mộng.
Hôm sau, chàng y hẹn đến cầu Đông. Đợi mãi mới gặp một ông già bán tranh, đưa tới mời chàng mua một bức tố nữ. Chàng mở ra xem thì hình dạng người tố nữ trong tranh chẳng khác gì người mà mình mong đợi. Chàng mua ngay, đem về treo bên cạnh chỗ ngồi. Đến bữa ăn chàng dọn ra hai đôi đũa, hai cái bát mời người đẹp trong tranh cùng ăn như mời người thật. Chàng hơi ngạc nhiên, cảm thấy tố nữ trong tranh hai má đỏ bừng như có ý thẹn.
Một hôm, Tú Uyên đi học về thì thấy giữa giường đã sẵn sàng một mâm cơm có thức ăn ngon, khác với cơm rau thường ngày. Tuy chưa hiểu có ai cho, nhưng đói bụng, chàng cũng ngồi vào ăn. Tiếp mấy hôm sau, mâm cơm đều dọn như thế. Chàng nửa ngờ nửa mừng không hiểu ra làm sao.
Hôm khác, chàng giả tảng đi học, nửa đường lộn về, nấp ngoài cửa sổ dòm vào. Chàng thấy người đẹp trong tranh bước ra dọn dẹp nhà cửa và xuống bếp làm cơm. Chàng đột ngột xô cửa bước vào, nắm chặt tay nàng mà rằng:
- Để tôi bấy lâu trông đợi mòn mỏi con mắt! Thôi, bây giờ nhất định không cho nàng ra khỏi đây đâu.
Rồi nàng cho biết tên mình là Giáng Kiều, vốn có duyên nợ với chàng nên được xuống trần cùng kết làm đôi lứa. Tú Uyên tưởng không có gì sung sướng hơn thế nữa. Chàng giơ tay lên trời thề bồi. Hai người chuyện trò hồi lâu.
Nhưng từ ngày được vợ đẹp, Tú Uyên không buồn giở đến sách nữa. Suốt ngày chàng ở bên vợ và đặc biệt một điều là chàng thích uống rượu và ăn ngon. Giáng Kiều khuyên can mãi nhưng Tú Uyên vẫn chứng nào tật ấy. Ba năm trôi qua, chàng không lai vãng đến học hành. Dần dà trở nên nghiện rượu. Đã uống là uống đến say. Khi say không còn biết trời đất là gì. Thậm chí nhiều lần mắng chửi vợ.
Giáng Kiều giận lắm. Một hôm chồng từ tửu quán khật khưỡng bước về nhà, nàng vực vào giường, rồi nhân lúc chồng ngủ thiếp đi, nàng bay về trời.
Tỉnh rượu, Tú Uyên không thấy vợ đâu, rất lấy làm hối hận. Suốt một tháng, chàng bỏ ăn bỏ ngủ, kêu khóc thảm thiết. Bạn bè hết lời khuyên dỗ nhưng chàng không sao giảm được ưu sầu. Giận thân, chàng chỉ muốn tự vẫn cho xong đời. Nhưng khăn vừa vắt lên xà thì bỗng có trận gió thoảng đưa mùi hương đến. Giáng Kiều đã hiện ra trước mặt. Chàng vừa mừng vừa thẹn, thề xin trừ hẳn rượu. Từ đó, hai vợ chồng lại vui vẻ như xưa.
Chẳng bao lâu, Giáng Kiều sinh được một bé trai. Đứa bé lớn lên rất thông minh, học ngày một giỏi.
Một đêm nọ, bỗng có hai con hạc đến đón ở sân. Hai vợ chồng dặn con ở lại rồi cưỡi hạc bay lên trời. Kể từ đó, trong dân gian lưu truyền câu chuyện về sự tích Tú Uyên – Giáng Kiều.
-> Đoạn trích thì lời nói sống động, ngôn từ trữ tình thể hiện được sự ẩn dụ nhưng người đọc khó hiểu và theo dõi văn bản còn đoạn diễn xuôi có thể hiểu dễ dàng hơn, dễ theo dõi nội dung hơn tuy nhiên thì lời nói không được trau chuốt bằng đoạn trích.
Diễn xuôi đoạn trích Tú Uyên gặp Giáng Kiều - Mẫu 8
Tú Uyên, người đam mê nghệ thuật và luôn mang theo tấm tranh tố nữ như là một chìa khóa mở cánh cửa đến một thế giới tưởng tượng, nơi mà tình yêu và vẻ đẹp không giới hạn. Bức tranh ấy không chỉ là tác phẩm nghệ thuật, mà còn là nguồn cảm hứng dẫn lối cuộc sống của anh.
Một ngày nọ, sau những giờ làm việc mệt mỏi, Tú Uyên quay về nhà và bất ngờ chứng kiến sự biến đổi kỳ diệu. Bàn ăn đã sẵn sàng, đèn vàng ấm áp làm nhấn nhá cho không gian trở nên ấm cúng hơn. Đây không chỉ là sự sắp xếp bình thường, mà như một phép màu đưa anh vào một thế giới mới.
Để kiểm tra xem đó có phải là giấc mơ hay không, Tú Uyên quyết định thử nghiệm sự thật. Sáng hôm sau, anh giả vờ rời nhà, nhưng rồi trở lại để theo dõi. Và đột nhiên, như một cảnh trong truyện cổ tích, một người phụ nữ tuyệt vời bước ra từ bức tranh, làm cho giấc mơ trở thành hiện thực. Giáng Kiều, với vẻ đẹp tinh tế và nét dịu dàng, trở thành hình ảnh sống động trong cuộc sống của anh.
Niềm hạnh phúc tràn ngập trong trái tim Tú Uyên khi anh bước ra gặp Giáng Kiều. Sự gặp gỡ này không chỉ là sự kết nối giữa hai thế giới, mà còn là sự hiện hữu của tình yêu và phép màu. Và Giáng Kiều, bất chấp nét đẹp mơ mộng, cũng giữ vững được vẻ tinh tế và chân thành.
Tú Uyên và Giáng Kiều bắt đầu một chuyến hành trình, không chỉ là trong thế giới tưởng tượng của tranh, mà còn trong thực tại đầy kỳ diệu, nơi tình yêu không biên giới và cuộc sống đẹp như một bức tranh sống động. Đó chẳng phải chỉ là câu chuyện cổ tích, mà là một tác phẩm nghệ thuật của tình yêu và hy vọng.