Tài liệu soạn bài Một kiểu phát biểu luận đề độc đáo của Xuân Diệu ở bài thơ Vội Vàng Ngữ văn lớp 9 Kết nối tri thức hay, ngắn gọn nhất giúp học sinh nắm được nội dung chính của bài, dễ dàng chuẩn bị bài và soạn văn 9. Mời các bạn đón xem:
Soạn bài Một kiểu phát biểu luận đề độc đáo của Xuân Diệu ở bài thơ Vội Vàng
* Sau khi đọc:
Nội dung chính: Cách trình bày luận đề độc đáo của Xuân Diệu trong bài thơ “Vội vàng”.
Trả lời:
Luận đề: Cách trình bày luận đề độc đáo của Xuân Diệu trong bài thơ “Vội vàng”.
Trả lời:
- Các luận điểm:
+ Luận điểm 1: Kế thừa tư tưởng đã có trong văn học.
+ Luận điểm 2: Sự cá biệt hóa của tác giả
- Nhận xét: Các luận điểm liên kết chặt chẽ, bổ sung cho nhau để làm sáng tỏ ý nghĩa của bài phê bình bài thơ “Vội vàng”.
Trả lời:
Lí lẽ, bằng chứng được sử dụng:
+ ý thức cái tôi cá nhân trong văn học phương Tây và quan niệm cổ điển phương Đông: dẫn thơ Lý Bạch, Tô Thức, Nguyễn Trãi.
+ hình tượng hóa luận đề; những hình ảnh của cuộc đời, sự chuyển điệu cảm xúc, khẳng định bản ngã, thủ pháp liệt kê thể hiện nỗi say sưa, chuếnh chóag,...
Trả lời:
- Tác giả không tán thành với ý kiến đánh đồng giá trị thẩm mĩ cá biệt, đích thực của bài thơ và giá trị luận đề được nó chứng minh.
- Tác dụng: Đưa ra ý kiến trái chiều để nhấn mạnh điều tác giả muốn khẳng định đó là phần cá biệt hóa của Xuân Diệu.
Trả lời:
- Tác giả có ý kiến về quan niệm sống: đồng cảm, đánh giá cao quan niệm sống của Xuân Diệu, phải tận hưởng gấp gấp những lạc thú cuộc đời, bởi đời người hữu hạn, tuổi trẻ có kì mà thời gian trôi như nước xiết.
- Em đồng ý với ý kiến đó vì thời gian trôi qua rất nhanh, chúng ta cần cố gắng tận hưởng những lạc thú của cuộc đời. Nếu không sau này chúng ta sẽ phải hối hận.
Trả lời:
Đặc điểm riêng: Xuân Diệu đã biến luận đề chung thành của riêng mình, thành sự chiêm nghiệm, thành điều tâm huyết của một cá thể, một cá nhân say mê sự sống.
+ đồng thời làm cho câu thơ thêm gợi hình gợi cảm.
Xem thêm các bài soạn văn lớp 9 Kết nối tri thức hay, chi tiết khác:
Một kiểu phát biểu luận đề độc đáo của Xuân Diệu ở bài thơ Vội Vàng