Văn học, như một loại nghệ thuật tưởng tượng, không chỉ là một thước phim phản ánh đời sống mà còn là bức tranh sáng tạo dựa trên trí tưởng tượng của con người. Người viết văn, thông qua những tác phẩm của mình, có thể trở thành nghệ sĩ tài năng. Khi nhắc đến văn học Nga, tên Sê Khốp không thể không xuất hiện, người đã tạo ra những câu chuyện về sự chữa trị tinh thần thông qua văn học. Những căn bệnh tinh thần đáng sợ được chữa lành và cứu rỗi trong những tác phẩm của ông. Một ví dụ nhỏ là truyện ngắn "Một chuyện đùa nhỏ" được viết vào năm 1886.

Ngay từ những dòng đầu tiên, chúng ta được đưa vào bức tranh hùng vĩ và tuyệt vời của đất Nga. Một buổi sáng tươi sáng nhưng lạnh lẽo, với cảnh trắng tuyết bao phủ dưới bầu trời xanh. Bức tranh đẹp đẽ này là nền tảng cho một câu chuyện tình yêu đẹp đẽ. Ngôn ngữ hàm súc của tác giả tạo nên một hình ảnh cô gái Nga như bông tuyết trắng trên bầu trời. Sự tinh khôi này có thể làm cho độc giả ngạc nhiên. Mọi chi tiết từ mái tóc đến những lông tơ trên môi đều được tả một cách tỉ mỉ, thể hiện sự mong manh của người con gái. Câu chuyện bắt đầu khi anh chàng hàng xóm mời cô gái đi trượt tuyết và cô đồng ý.

Qua hành trình đó, chúng ta thấy Nadia là một người nhút nhát và e dè. Cô vượt qua nỗi sợ hãi để chấp nhận lời mời và cùng nhân vật chính trượt xuống dốc. Trong những khoảnh khắc căng thẳng, chàng trai thổ lộ tình cảm của mình bên tai cô. Khi đến cuối dốc, cô ngạc nhiên và hoài nghi về lời tỏ tình. Nadia thể hiện sự dịu dàng, không gò ép hay cáu kỉnh. Tuy nhiên, những chi tiết "không tin gió đã nói như vậy" như thể hiện sự nghi ngờ. Liệu cô gái này có phải đã đặt tình cảm cho nhân vật chính từ trước không? Để khẳng định điều này, cô đề xuất trượt tuyết lần nữa với chàng trai. Trong lúc ấy, chàng trai lại lặp lại lời tỏ tình. Trong thời khắc mê muội đó, nhân vật chính mới tiết lộ rằng đó chỉ là một trò đùa.

Mặc dù Nadia sợ hãi, nhưng cô như đắm chìm trong những lời tỏ tình giả dối trên dốc tuyết. Điều này khiến cô không thể không tham gia trò chơi, mặc dù vẫn cảm thấy kinh khiếp với việc trượt xuống. Điều này là một hành động mạo hiểm, nhưng Nadia biết rằng chỉ trong những khoảnh khắc như vậy, cô mới có thể nghe thấy lời tỏ tình chân thành. Mỗi lần cô leo lên bậc thang để trượt xuống, nhân vật chính chỉ đứng dưới đất và nhìn lạnh lùng. Khi cô trượt xuống, nhân vật chính nhận ra rằng tình cảm của mình đối với cô gái dũng cảm đã phát triển. Có thể đó là tình yêu, là sự quý mến, là một bước tiến trong mối quan hệ của cả hai. Chi tiết này là một thách thức trên con đường của họ, và có vẻ như họ đã vượt qua được. Cuối cùng, nhân vật chính tạo ra thử thách này với hy vọng có thể trải nghiệm mất mát trong trò chơi.

Mùa đông qua đi, mùa xuân đến xóa tan những ngày lạnh giá của mùa đông. Hai người lại gặp nhau trong bối cảnh mùa thu tuyệt vời của Nga. Trước ngày chia tay, họ mới thực sự mở lòng với nhau và chia sẻ câu nói "Tôi yêu em" từ trái tim. Sau trò đùa nhỏ, họ lại gần nhau đến khó tin! Sự ngần ngại, nhút nhát của cô gái và sự tinh tế, nội tâm của chàng trai tạo ra một tình huống truyện lạ lùng. Tuy nhiên, kết cục của câu chuyện là nhân vật chính không giữ được Nadia. Cô gái đã tìm thấy hạnh phúc ở người khác. Có thể đây là một kết thúc tốt cho cả hai. Kết quả này còn tạo ra một khoảng trống cho độc giả để suy nghĩ và tưởng tượng về sự phát triển tiếp theo của câu chuyện.

Khi đọc tác phẩm của Sê Khốp, những nhân vật dưới bàn tay của ông sống động như thực tế. Họ trở nên sống động, sống và tận hưởng hạnh phúc ở nơi nào đó trên thế giới. Câu chuyện này cũng không ngoại lệ, với tình yêu của hai người, mặc dù âm thầm nhưng lại làm độc giả cảm thấy xúc động. Có lẽ, ở một kết cục nào đó, họ sẽ tìm thấy hạnh phúc bên nhau.