TOP 10 Viết 2 - 3 câu về một việc em đã làm khiến người thân vui 2024 SIÊU HAY

536

Tailieumoi.vn xin giới thiệu đến các quý thầy cô, các em học sinh lớp 3 bài văn mẫu Viết 2 - 3 câu về một việc em đã làm khiến người thân vui hay nhất, giúp các em học sinh làm tập làm văn hay hơn. 

Viết 2 - 3 câu về một việc em đã làm khiến người thân vui

Đề bài: Viết 2 - 3 câu về một việc em đã làm khiến người thân vui

TOP 10 Viết 2 - 3 câu về một việc em đã làm khiến người thân vui 2024 SIÊU HAY (ảnh 1)

Dàn ý Viết 2 - 3 câu về một việc em đã làm khiến người thân vui

I. Mở bài: Giới thiệu hoàn cảnh xảy ra sự việc

Hôm qua em vừa làm được một việc tốt đó là giúp một bà cụ qua đường. khi về kể cho ba mẹ nghe thì ba mẹ rất vui và khen em ngoan

Việc làm này cũng khiến em thấy vui và rất tự hào.

II. Thân bài:

1. Hoàn cảnh xảy ra việc:

Vì tối hôm trước em ngủ muộn vì phải thức khuya học bài nên sáng em dậy muộn và đi học muộn

Trên đường đi học, em nhìn thấy mà bà lão già khom khom chuẩn bị qua đường

Chắc vì bà già nên khi qua đường bà còn rụt rè và lo sợ

Tôi chấp nhận đi học muộn để giúp bà cụ qua đường

2. Diễn biến sự việc:

Tôi chạy đến hỏi bà cần tôi giúp đỡ không?

Bà lão trả lời tôi một cách chậm rãi rằng “bà muốn qua đường nhưng xe đông quá nên bà sợ”

Tôi đề nghị giúp bà qua đường

Thoạt đầu bà còn đắn đo suy nghĩ, nhưng nhìn tôi hồi lâu rồi bà đồng ý

Tôi cầm tay bà dẫn bà qua đường; tay bà run run nhưng ấm áp vô cùng

Trong lúc qua đường hai bà cháu nói chuyện hỏi thăm về nhau

Tôi tới trường thì đã vào giờ học, tôi phải chịu phạt vì đi học muộn

Tối về tôi vui vẻ kể cho ba mẹ nghe

Ba mẹ khen tôi ngoan, biết giúp đỡ người khác.

III. Kết bài: Nêu cảm nghĩ về việc làm của mình

Tôi tự hào về việc làm của tôi

Tôi sẽ cố gắng để làm nhiều việc khác để ba mẹ vui lòng hơn nữa

Viết 2 - 3 câu về một việc em đã làm khiến người thân vui (mẫu 1)

Hè năm ngoái, em đã làm được việc tốt là cứu một em nhỏ khỏi chết đuối trên đoạn sông chảy qua làng. Em còn nhớ rõ là nghỉ hè được vài ngày, em đăng kí học lớp võ Karate của Câu lạc bộ thể dục thể thao của huyện. Tuần ba buổi, em đạp xe đi tập từ sáng sớm, đến trưa mới về. Karate quả là một môn võ hấp dẫn vô cùng, nhất là đối với lứa tuổi thiếu niên. Cũng bởi say mê tập luyện mà em không ngại đường xa, nắng nôi vất vả.

Một buổi trưa, em về đến gần đầu làng thì thấy mấy bé trai đang kêu thất thanh: “Cứu với! Có người chết đuối!”. Nhìn xuống mặt sông lấp lóa, em thấy một em bé đang nhấp nhô, chới với. Quẳng vội chiếc xe đạp ven đường, em lao xuống nước, bơi nhanh về phía đó. Trong đầu em chỉ có một ý nghĩ là phải cứu bằng được em bé nọ.

Năm sải, mười sải vẫn chưa tới nơi. Khúc sông Ninh chảy qua làng em nước khá xiết. Em bé đã bị cuốn ra gần giữa dòng. Tình thế vô cùng nguy ngập, không nhanh không kịp. Em ngoi lên hít một hơi dài rồi gắng hết sức để bơi. Rất may, em đã nắm được tóc đứa bé. Cậu bé trong cơn kinh hoàng cứ túm chặt lấy em. Vất vả lắm em mới đưa được bé vào bờ.

Đuối sức, em nằm vật ra bờ sông thở dốc, chân tay rã rời. Lúc này, lũ trẻ cũng đã gọi bố mẹ em bé và một số dân làng ra tới nơi. Một cụ già nắm chân cậu bé dốc ngược, quay mấy vòng. Cu cậu ộc ra bao nhiêu là nước rồi dần dần tỉnh lại. Mẹ cậu bé ôm lấy con khóc nức nở. Tự nhiên nước mắt em cũng trào ra vì xúc động. Bố cậu bé nâng em dậy, vừa khóc vừa cảm ơn em.

Đám đông theo em về tận nhà. Thấy xôn xao ngoài ngõ, ông bà, bố mẹ em chạy cả ra. Nghe mọi người kể lại đầu đuôi câu chuyện, bố xiết chặt em vào lòng và nói: “Khá lắm, con trai bố khá lắm! Bố tự hào về con!”. Chuyện em cứu sống cậu bé Tùng lan nhanh khắp làng. Sau đó em trở thành “người hùng” của đám trẻ con trong xóm. Thỉnh thoảng được em dạy cho một vài thế võ, chúng thích mê, càng coi em là “thần tượng”.

Chuyện đó trở thành một kỉ niệm đẹp trong đời, mỗi lần nhớ đến em lại thấy vui vui. Còn cu cậu suýt chết đuối ngày nào, giờ cũng đã học lớp năm rồi đấy. Đương nhiên, cậu ta xin được làm “cái đuôi” rất dễ thương của anh “Nghĩa võ” – cái tên mà lũ trẻ yêu mến đặt cho em.

Viết 2 - 3 câu về một việc em đã làm khiến người thân vui (mẫu 2)

Cha mẹ là những người đã sinh thành, đưa ta đến với thế giới này. Cha mẹ đã nuôi dưỡng ta khôn lớn, cho ta ăn học nên người. Chính vì thế, cha mẹ là người có công ơn thật lớn lao, vĩ đại đối với ta. Phận làm con phải biết hiếu thảo và quan tâm đến cha mẹ của mình. Quan trọng hơn là phải thường xuyên làm cho cha mẹ vui lòng. Tôi cũng thế, tôi đã làm được một việc tốt khiến mẹ tôi vui lòng và tự hào về tôi.

Vào thứ năm tuần trước, tôi và các bạn đi chơi ở công viên nước. Tại đây tôi đã cùng với các bạn của mình làm một việc tốt. Tuy đó chỉ là một sự giúp đỡ nhỏ nhưng với tôi thì chuyện đó mang nhiều ý nghĩa lắm. Tôi còn nhớ như in ngày hôm đó. Do thứ năm tuần trước, trường tôi cúp điện nên cả trường được nghỉ. Chỉ riêng nhóm tôi, cả đám tổ chức đi chơi ở công viên nước. Sáng hôm ấy. từ chín giờ sáng chúng tôi đã khởi hành trong tâm trạng vui vẻ. Vừa thay đồ bơi xong thì tôi và các bạn đã chạy ào xuống hồ bơi. Cảm giác nóng nực,oi bức đã bị những dòng nước mát trong hồ xua đi.

Không khí lúc này thật náo nhiệt, âm thanh của nước chảy xuống hồ hay các con thác nhân tạo làm cho chúng tôi thêm phấn khởi. Nhìn xung quanh là những chiếc cầu tuột đủ màu sắc, những chiếc phao đủ hình dạng đáng yêu đang đưa chúng tôi bồng bềnh trên mặt nước. Các làn sóng nhân tạo cứ từ từ đập vào bờ làm cho mọi người lênh đênh trên dòng nước mát. Tất cả mọi người và mọi cảnh vật đang hòa mình theo lời gọi mời của các bờ hồ. Lúc này, những ánh nắng chói chang của buổi trưa hè đã bị xoa dịu đi. Trong lúc mọi người ai ai cũng chơi đùa thật vui vẻ thì bỗng từ xa có một cô bé chỉ chừng khoảng bảy tuổi ngồi khóc. Thấy vậy chúng tôi liền chạy đến bên em và hỏi thăm. Cô bé có một gương mặt trái xoan và đôi mắt to tròn cùng làn da trắng hồng đã gây cho tôi một ấn tượng mạnh ngay lần đầu tiên gặp em. Cô bé cứ òa lên khóc khiến chúng tôi lúng túng, không ai biết phải đồ em ấy như thế nào. Ngay lúc đó, Hoa đã đến ngồi cạnh em. Hoa cười tươi nhìn em, vừa vỗ nhẹ vai, Hoa vừa an ủi cô bé. Một lúc sau, có bé đã ngừng han tiếng khóc và kể cho chúng tôi nghe về chuyện em bị lạc mẹ. Vừa nghe cô bé kể xong, chúng tôi đã lập tức dẫn em đi một vòng lớn hồ bơi để tìm mẹ của cô bé. Nhưng do người quá đông nên tôi và các bạn không thể tìm thấy bác ấy vào lúc này, cô bé có vẻ rất thất vọng, trong đôi mắt của em hiện rõ sự lo lắng và sợ hãi. Nhìn vào đôi mắt ấy mà tôi thấy thương em quá! Trong đầu tôi đang suy ra mọi cách để có thể giúp em giảm bớt đi nỗi sợ ấy. Tôi liền đề ra một ý với các bạn là cho em ấy chơi chung cùng chúng tôi. Các bạn ai cũng đồng ý. Cuộc hành trình của chúng tôi và cô bé bắt đầu ở những chiếc cầu tuột cao ngoằn ngoèo bảy màu kia. Trước khi trượt, cô bé có vẻ hơi sợ nên tôi đã ôm em vào lòng để cùng trượt với tôi. Nước cứ theo tốc độ trượt của chúng tôi mà bắn tung toé Sau nhiều lần trượt cùng tôi và các bạn dường như em đã đỡ buồn và lo hơn một chút rồi. Thời gian chơi cùng những chiếc cầu tuột cũng đã trôi qua. Chúng tôi lại tiếp tục ngồi trên phao để thả mình theo con sông lười.

Những cảm giác táo bạo trong dòng nước của cầu tuột ban nãy chẳng còn đâu nữa mà bây giờ chúng tôi đang thả mình một cách êm đềm. Sau đó, chúng tôi lại chuyển sang các trái bóng đầy màu sắc và nhiều trò chơi dưới nước. Một tiếng đồng hồ cùng đã trôi qua, bây giờ em đã cười lại rồi. Đôi mắt em cũng không còn ẩn chứa nỗi sợ hãi như lúc ấy nữa. Đã đến lúc quay lại việc tìm mẹ cô bé. Thật may mắn là chúng tôi đã tìm được bác. Cô bé lúc này đang vỡ òa trong hạnh phúc vì được gặp lại người mẹ thân yêu. Sau khi chào tạm biệt cô bé, chúng tôi cùng kết thúc buổi vui chơi. Vừa về đến nhà, tôi đã kể cho mẹ biết ngay việc đó. Mẹ cười tươi và khen tôi rất nhiều. Nụ cười của mẹ hiện rõ sự hài lòng và tự hào về tôi.

Sự việc hôm ấy là một niềm tự hào lớn lao của tôi. Hôm đó, tôi đã có một khoảng thời gian chơi đùa thật vui và ý nghĩa bên cô bé. Tôi đã khiến mẹ cảm thấy tự hào về tôi. Đó là điều tôi luôn muốn làm cho mẹ. Tôi sẽ cố gắng làm nhiều việc tốt hơn nữa để mang đến cho mẹ thật nhiều niềm vui.

Viết 2 - 3 câu về một việc em đã làm khiến người thân vui (mẫu 3)

Thực ra trở thành một người tốt cũng không có gì là quá xa vời bởi việc tốt luôn ẩn hiện xung quanh ta, chỉ là chúng ta có muốn làm việc tốt và trở thành người tốt hay không. Hôm nay em đã làm được một việc tốt và là một người tốt trong con mắt của bố mẹ em.

Buổi sáng trên đường đến trường, em vẫn thường đi học sớm 15 phút để phòng những tình huống bất ngờ xảy ra cũng không bị muộn học. Hôm nay em đã bắt gặp một em bé đi bộ một mình trên cầu, em bé vừa đi vừa khóc có lẽ em đã bị lạc người thân. Trên đường có nhiều xe qua lại nhưng ai cũng mải đi làm, đi học nên chẳng mấy ai quan tâm và để ý đến em bé. Em thấy có điều bất thường nên liền đi lại gần em bé và hỏi thăm, hỏi ra mới biết em đang bị lạc mẹ, em không biết mẹ của em bé là ai và cũng không thể đưa em bé đi tìm mẹ. Thế là em nghĩ ra cách đưa em tới chốt của các chú cảnh sát giao thông, nhờ các chú trông em bé và tìm mẹ cho em bé. Các chú liền hỏi tên bố mẹ và địa chỉ nhà của em bé rồi đưa em bé về nhà, sau đó em lại tiếp tục đi tới trường. Em kể cho bố mẹ nghe bố mẹ đã khen em nhanh trí và tốt bụng.

Em sẽ cố gắng làm thật nhiều việc tốt, giúp đỡ mọi người xung quanh trong mọi hoàn cảnh bằng khả năng của mình.

TOP 10 Viết 2 - 3 câu về một việc em đã làm khiến người thân vui 2024 SIÊU HAY (ảnh 2)

Viết 2 - 3 câu về một việc em đã làm khiến người thân vui (mẫu 4)

"Mỗi ngày làm một việc tốt, mỗi ngày làm một điều hay" là phương châm sống của gia đình tôi. Mẹ luôn khuyên tôi phải làm thật nhiều điều tốt cho cuộc sống của mình, phải làm thật nhiều điều tốt đẹp cho cộng đồng và xã hội, vì vậy mà tôi luôn cố gắng để học theo lời mẹ dặn, làm theo lời mẹ khuyên, mang lại niềm vui cho cả nhà.

Hôm chủ nhật vừa rồi tôi cũng đã làm được một việc có ích. Hôm đó tôi đi chơi công viên với Nga - người bạn thân của mình, sau khi thưởng thức không khí trong lành của buổi sáng, chúng mình đi dạo quanh sông Hương ngắm cảnh. Vừa đi được một đoạn đường thì thấy gần bãi sông có nhiều rác vứt bừa bãi, nào là những vỏ chai nước khoáng, vỏ bia, nước tăng lực, túi ni lông, giấy loại vung vãi khắp nơi. Bến sông vốn sạch đẹp lại là cảnh quan của thành phố mà hôm ấy trông rất bẩn. Nhìn cảnh bến sông tôi vừa thầm trách những người vô ý thức, ham chơi mà mất vệ sinh lại vừa xót cho bờ sông vốn thơ mộng nay chất đầy rác bẩn. Lúc ấy, tôi với Nga cùng rủ nhau ra nhặt, vệ sinh lại bến sông, một lúc sau có thêm nhiều anh chị tình nguyện cũng ra dọn cùng. Hai tiếng đồng hồ sau bãi sông mới sạch đẹp trở lại, rác được tôi cùng mọi người thu gom và phân loại để mang đi tập kết, những chai nhựa tôi xin anh chị trong đoàn mang về cho cô ve chai cạnh nhà. Khi hoàn thành xong mọi việc, hai chúng tôi được đoàn tình nguyện tuyên dương tình thần vì cộng đồng và tặng cờ "Tiến lên" để động viên. Cả tôi và Nga đều rất vui và hạnh phúc vì điều đó.

Về nhà, trong bữa ăn tôi đem chuyện dạo quanh viên hồi sáng kể cho bố mẹ nghe, ai cũng vui vẻ và hạnh phúc. Bố tôi vừa gắp thức ăn cho tôi vừa mỉm cười tỏ ý hài lòng. Tôi thầm hứa sẽ làm nhiều việc tốt hơn nữa cho mọi người.

Viết 2 - 3 câu về một việc em đã làm khiến người thân vui (mẫu 5)

Có một lần, tôi đã làm một việc khiến ba mẹ rất vui lòng. Cảm giác làm được tốt trong lòng thấy vui lắm, vì lúc ấy tôi mới học lớp bốn thôi.

Hôm đó, một ngày chủ nhật, ánh nắng mặt trời trải khắp không gian chiếu lên những giọt sương còn đọng trên lá cỏ làm nó lung linh như những viên pha lê. Một ngày được nghỉ ngơi thư giãn sau một tuần học tập và làm việc vất vả của mọi người. “Một ngày rảnh rỗi mà không đi chơi thì thật là lãng phí thời gian” chỉ nghĩ thôi tôi thấy lâng lâng trong người. Tôi vừa đi ra phòng khách vừa hát “Một ngày mới nắng lên, ta đưa tay chào đón…là…la…lá…lá…la. . ” thì thấy ba mẹ lăng xăng làm chuyện gì đó, tôi tò mò hỏi “Ba mẹ đang làm gì vậy ạ?” “À! Ba mẹ chuẩn bị đi thăm bạn cũ, đã lâu rồi không còn gặp con à” ba tôi đáp. Mẹ nói với thêm vào “Hôm nay con trông nhà và giúp ba mẹ làm việc nhà nhé! Chiều ba mẹ về có quà cho con”. Nghe mẹ nói xong tôi cảm thấy cụt hứng, những dự định được đi chơi tan biến, chưa làm việc gì mà cảm thấy mệt mỏi. Trước giờ tôi có động tay, động chân vào mấy việc này đâu, có thời gian rảnh là đi chơi với đám bạn nên mệt mỏi là phải rồi.

Ba mẹ tôi vừa ra khỏi nhà thì lũ bạn tôi chạy ùa vào “Linh ơi! Đi thôi!”, một đứa trong bọn la lên, tôi ngạc nhiên hỏi “Đi đâu?” “Mày không nhớ hôm nay là ngày gì à?” Ngân hỏi lại, nó nhìn cái mặt ngơ ngác của tôi và nói tiếp “Hôm nay là ngày sinh nhật Minh Thư lớp mình đấy” Tôi chợt nhớ ra và nói “Chút xíu nữa là quên mất, cảm ơn các bạn nha”. Tôi mời các bạn vào nhà và nói “Chờ tao một chút, đi thay quần áo”. Bước vào trong nhìn thấy nhà còn bề bộn, dơ bẩn tôi chợt nhớ lời mẹ dặn lúc nãy tôi nghĩ bụng “Chết rồi nhà cửa như thế này làm sao mà đi được, với lại buổi tiệc cũng sắp bắt đầu rồi”. Tôi đắn đo cân nhắc có nên đi hay không, nếu đi thì tất cả việc nhà mẹ giao mình không làm chắc mẹ buồn lắm và mẹ phải bắt tay vào dọn dẹp thì càng vất vã. Còn nếu tôi không đi sinh nhật thì Minh Thư sẽ giận và không chơi với tôi nữa, sinh nhật nó bốn năm mới tổ chức một lần vì nó sinh vào ngày 29/2. Tôi phải làm sao đây? Một đứa ham chơi như tôi đây mà bỏ lỡ một cuộc vui như vầy thì thật là đáng tiếc. Suy nghĩ một hồi lâu, tôi quyết định ở nhà dọn dẹp nhà cửa. Chạy ra cửa nói với đám bạn là tôi không đi được và gửi lời xin lỗi đến Minh Thư. Có thể nó giận và không chơi với tôi thì cũng một thời gian ngắn thôi, thế nào rồi cũng quay lại, tính Thư trước giờ là như vậy.

Tôi bắt tay vào công việc. Bắt đầu là phòng ngủ, sắp xếp lại mền, gối cho ngay ngắn, quét dọn phòng sạch sẽ, kéo rèm lên cho nắng sớm vào phòng. Tiếp đến phòng khách phải quét bụi trên tủ, bàn rửa bộ ấm chén uống trà của ba và lau sạch nền gạch. Bước xuống bếp thấy chén đũa ăn sáng còn ngổn ngang trên bàn, một thau đồ mẹ giặt chưa phơi, trên bếp còn bề bộn xoong nồi, tôi hít một hơi dài và bắt tay vào việc. Trước giờ tôi chưa làm việc này nhưng vừa làm vừa nhớ lại lời mẹ dạy, miệng ngân nga câu hát mà công việc đã xong lúc nào không hay. Lần đầu tiên trong đời tôi thấy mồ hôi của mình chảy như suối vậy, cảm giác mệt mỏi xen lẫn niềm vui. Thành quả lao động của một cô bé luôn lười biếng, ỉ lại ba mẹ, nhiều lúc ba mẹ nói lắm mới giúp, bây giờ làm việc một cách tự giác và hoàn thành rất tốt công việc được giao, trong lòng thấy vui sướng làm sao! Hạnh phúc biết bao! Thật sung sướng khi mình đã chiến thắng bản thân để vượt lên chính mình.

Khỏi phải nói, chiều đó ba mẹ về, vừa bước vào nhà đã vui cười ba khen “Con gái của ba rất ngoan, biết nghe lời ba mẹ, cảm ơn con rất nhiều” tôi bẽn lẽn “Dạ con đã lớn rồi phải không mẹ”. Mẹ nói “Con mẹ đã lớn rồi, quà của con đây này” vừa nói mẹ vừa lấy trong túi ra một con gấu bông xinh xinh tặng cho tôi “Cảm ơn ba mẹ, con thích lắm”. Mẹ làm cơm chiều thật ngon để đãi tôi vì thành quả lao động của một ngày “làm việc”.

Sau ngày hôm đó tôi suy nghĩ nhiều về bản thân “Mình có thể làm được nhiều việc hơn thế nữa, tuổi nhỏ làm việc nhỏ tùy theo sức của mình”. Hoàn thành một việc tốt làm cho ba mẹ vừa lòng và mình cũng cảm thấy hạnh phúc nhân lên gấp bội. Về sau tôi làm được nhiều việc hơn, cố gắng giúp đỡ ba mẹ bớt cực nhọc sau những ngày làm việc vất vả. Hôm nay tôi chia sẻ cho các bạn một mốc son trong đời và là một kỷ niệm đẹp làm tôi nhớ mãi.

Viết 2 - 3 câu về một việc em đã làm khiến người thân vui (mẫu 6)

Tôi chạy một mạch từ trường về nhà trong niềm vui khôn xiết: tôi muốn thông báo ngay cho bà tin quan trọng, đó là việc tôi đạt giải nhất kì thi học sinh giỏi của huyện môn Văn. Cất tiếng gọi bà từ ngoài cổng tôi chẳng thấy bà đâu. Đáp lại tiếng gọi háo hức của tôi chỉ là sự im lìm lạ lẫm.

Cảm giác hụt hẫng xen lẫn phần lo sợ, tôi đẩy nhanh cửa bước vào nhà, căn phòng khách trống trơn, phòng bếp rồi căn phòng của bà cũng chẳng thấy bà đâu. Tôi cất tiếng gọi vang, giọng run run:

Bà ơi, bà! Bà ở đâu thế?

Tôi lập cập đẩy cửa phòng vệ sinh tầng, căn phòng duy nhất chưa kiểm tra. Trời ơi! Bà tôi đang nằm lả trên nền đá hoa, tay vẫn đang cầm chiếc áo của tôi, bên cạnh là chậu quần áo bà đang lấy từ máy giặt ra, cặp mắt nhắm nghiền, hơi thở hổn hển, nước da tái nhợt. Tôi vội xốc bà lên, nhưng không nổi. Tôi vừa mếu máo khóc vừa chạy ra cửa gọi to bác Nội bên hàng xóm sang giúp. May quá, bác ấy có nhà. Hai bác cháu vực đưa bà ra nằm ở ghế sa lông phòng khách. Bác xoa ngực, xoa đầu, chân tay cho bà và giục tôi gọi điện cho bố mẹ. Tôi cuống quýt quay máy, vì sợ hãi lo âu khiến tôi bấm cứ nhầm số lung tung cả. Đến khi quay được số máy của cơ quan bố thì chú bảo vệ lại thông báo bố vừa đi vắng. Quay số máy cơ quan mẹ. May quá mẹ vừa họp xong, nghe tôi thông báo tin về bà, mẹ vội vã dập máy. 15 phút sau mẹ đã có mặt ở nhà.

Có bác Nội sơ cứu, bà tôi đã tỉnh hơn nhưng vẫn chưa thể ngồi dậy, chỉ có thở đều hơn, mắt vẫn chưa mở được, tay bà run rẩy chỉ vào ngực trái, tôi hiểu rằng chắc bà đau tim.

Mẹ tôi về gọi theo xe cấp cứu, bác Nội giúp mẹ tôi đưa bà vào bệnh viện rồi dặn vội tôi trông nhà, dọn dẹp nhà cửa giúp mẹ. Còn lại một mình tôi vừa làm việc vừa suy nghĩ miên man. Tôi nghĩ về bà nhiều lắm. Bà ra ở với gia đình tôi từ khi tôi đi học, thấm thoắt đã 8 năm rồi, với tôi ngoài bố mẹ, bà là người thương yêu gần gũi nhất. Bà chăm tôi lắm, bà không nói thành lời cưng chiều nhưng trong mỗi việc làm của bà tôi cảm nhận được tình yêu thương đặc biệt bà dành cho tôi. Mỗi buổi tối học về tay bà đón cháu cất cặp, pha nước mát cho tôi; mỗi tối học bài, bà qua lại căn phòng hôm quả táo, miếng lê; hôm cam sành, bánh tẻ… ánh mắt hiền từ nhìn tôi đầy khích lệ… Bà chăm tôi thế nên giờ vắng bóng bà làm sao tôi không trông trải cho được?

Nói là làm giúp mẹ nhưng suốt từ lúc mẹ và bà đi tôi đâu có biết làm gì vì tôi quen có bà rồi mà. Cảm giác trống vắng khiến tôi tìm cớ để quên đi, tôi chỉ biết quét nhà rồi đi loanh quanh lục lọi những thứ đồ nho nhỏ trong nhà ra xem. Tôi tìm được cuốn album gia đình. Những tấm ảnh chụp toàn cảnh gia đình khiến hình ảnh bà lại dội về trong tâm trí với bao kỷ niệm: đây là ảnh bà đưa tôi đi công viên, ngày tôi học lớp hai, tôi chụp với bà trên thuyền con vịt, kia là hình ảnh bà ngồi bên tôi với nụ cười tươi trong ngày sinh nhật tôi lên 10…

Biết làm gì để giúp bà mau khỏi ốm nhỉ? Có tiếng chuông cửa. A, bố về rồi, tôi sung sướng thoát khỏi cảnh cô đơn một mình. Thôi thông báo cho bố tình hình sức khoẻ của bà bằng giọng lo lắng, bố bảo bố biết rồi vì mẹ đã gọi điện, tôi hỏi xin bố cho tôi vào viện thăm bà.

TOP 10 Viết 2 - 3 câu về một việc em đã làm khiến người thân vui 2024 SIÊU HAY (ảnh 3)

Viết 2 - 3 câu về một việc em đã làm khiến người thân vui (mẫu 7)

Con đường về nhà hôm nay sao mà dài thế! Dài hơn rất nhiều so với niềm vui mừng phấn khởi của em. Em đạp xe về nhà, vội vã hơn thường lệ, để chỉ mong được khoe với mẹ về việc làm hữu ích của mình trong buổi sáng hôm nay.

Sáng nay trời chuyển sang thu, tiết trời hơi lạnh. Em đạp xe tới trường mà miệng không ngớt xuýt xoa vì những cơn gió heo may và những giọt mưa lất phất gọi cái rét đầu mùa. Hình như người ta cảm thấy lạnh hơn lúc đầu mưa thì phải. Đang mải mê với những câu hát vu vơ, em bỗng giật mình: Sao mới sáng sớm mà đã có một cụ già trông tội nghiệp thế kia. Em quyết định dừng xe dù rất vội vì có vẻ như cụ già đang rất lạnh và lại bị lạc đường thì phải. Vừa xuống xe em liền hỏi:

– Cháu chào cụ ạ! Hình như cụ đang muốn hỏi đường có phải không?

Cụ già ngẩng mặt lên. Bây giờ em mới quan sát kỹ: cụ già chừng 75 tuổi, khuôn mặt nhăn nhúm lộ rõ một cuộc đời vất vả phong sương. Cụ mặc chiếc áo nâu đã cũ và khá mỏng. Em đoán chắc nó không đủ che ấm cho cụ lúc này.

– Cụ mới ở quê ra. Nhà con trai cụ trước ở gần đây nhưng giờ đã chuyển ra chỗ mới, cụ thì không rõ đường đi đằng nào. Mà trời hôm nay sao tự dưng lạnh quá.

À thì ra là vậy! Nhưng mình cũng đâu biết đường, em nghĩ. Nhưng có cách rồi:

– Cháu cũng không rõ đường bà ạ! Nhưng cháu sẽ giúp bà đến chỗ các chú công an kia để hỏi đường và trước hết là để bà nghỉ cho đỡ lạnh.

Mải đưa cụ già qua những làn xe dày đặc để đến chỗ những chú công an, em quên béng đi giờ học. Lúc vừa quay lại thì đã muộn giờ. Em chỉ kịp chào bà lão, nói lại với chú công an địa chỉ của mình rồi lên xe đạp vội.

Đến lớp em bị muộn mười lăm phút đầu giờ và bị cô giáo phê bình. Ngại ngùng, em lặng lẽ đi vào lớp. Nhưng bài học vừa diễn ra chưa đầy nửa tiếng thì chú công an ban nãy đến lớp học của em. Chú trao đổi với cô giáo chủ nhiệm bên ngoài lớp trong sự ngơ ngác, xôn xao của cả lớp. Rồi cô giáo bước vào tươi cười nói:

– Trước hết cô xin lỗi Ngọc Linh vì chưa hỏi kỹ đã vội phê bình. Các em ạ! Hôm nay bạn Linh đi muộn không phải vì cố tình vi phạm nội quy mà là vì bạn ấy đã giúp một cụ già bị lạc tìm thấy nhà của con trai mình. Trước tập thể, cô khen ngợi Ngọc Linh. Còn các em, cô nghĩ đó cũng là một bài học tốt đối với tất cả chúng ta.

Buổi học hôm ấy lại tiếp tục sôi nổi và ý nghĩa. Còn em, em vừa vui vừa rất tự hào. Chắc hẳn bố mẹ em cũng sẽ rất hài lòng về việc làm hữu ích của con gái mình.

Viết 2 - 3 câu về một việc em đã làm khiến người thân vui (mẫu 8)

Có thể nói trong mắt mọi người, tôi chỉ là một con bé chỉ biết ăn không ngồi rồi. Ngoài việc học và chơi tôi chẳng còn biết làm gì khác. Điều mà tôi khiến cha mẹ vui lòng cũng chỉ là mấy từ giấy khen và những con điểm số mà thôi. Nhưng có một lần tôi đã làm được một việc tốt mà cha mẹ tôi đã rất tự hào về tôi. Đến bây giờ, câu chuyện ấy tôi vẫn còn nhớ mãi.

Hôm ấy là một ngày đẹp trời, bầu trời trong xanh, gió mát, tôi đang tung tăng trên con đường về nhà để khoe điểm mười với cha mẹ. Nhưng đi được một đoạn, bỗng tôi thấy một bà cụ đang đứng trên vỉa hè. Trông bà cụ tầm bảy mươi tuổi, đầu tóc bạc phơ, lưng bà đã còng và trông bà thật gầy gò và yếu ớt làm sao. Chân bà cứ bước xuống đường rồi lại rút lên. Chắc cụ đang muốn qua đường nhưng lại sợ sệt trước cảnh xe cộ tấp nập dưới lòng đường. Thật tội nghiệp cho cụ quá! Bỗng một ý nghĩ vụt lên trong đầu tôi: “Sao mình không giúp bà cụ qua đường nhỉ?” Tôi định chạy đến giúp bà nhưng trong lòng lại băn khoăn một điều không biết nên giúp không. Tôi lại qua đường không được giỏi lỡ xảy ra chuyện gì thì tính sao. Với lại tôi đang muốn chạy lẹ về nhà để khoe điểm với cha mẹ. Nhưng thấy bà cụ như vậy lòng tôi lại dấy lên một nỗi thương tâm. Tôi quyết định chạy đến giúp bà. Bây giờ tôi mới thấy được vẻ mặt hiền hậu của bà trông rất giống nội tôi. Tôi liền hỏi bà: "Bà ơi, bà muốn qua đường phải không? Để con giúp bà nhé!”, vẻ mặt cụ đang lúng túng nhưng khi nghe tôi nói xong, bà cụ trông rất vui vẻ và trả lời: "Ồ, nếu vậy thì tốt quá, bà cảm ơn cháu nhé!”. Tôi liền dắt tay bà cụ bước xuống đường. Thấy cảnh xe cộ đông đúc như vậy, tỏi cũng cảm thấy ngập ngừng, e sợ. Nhung tôi lấy hết can đảm, đưa một tay lên xin qua đường, tôi chú ý nhìn qua nhìn lại rồi dắt bà bước di. Bà cụ chắc còn sợ lắm nên nắm chặt lấy tay tôi. Qua được bên kia đường, bà cụ thở phào một cách nhẹ nhõm và nói: “Bà cảm ơn con rất nhiều”. Tới đây. tôi mới thấy được hà đang xách một túi gì trông có vẻ rất nặng nề. Tôi liền xách giùm cụ về nhà trong khi bà cụ không muốn làm phiền tôi nữa. Vừa đi, tôi vừa trò chuyện cùng bà. Thì ra bà sống một mình trong nhà còn con cháu bà ở xa và bận bịu công việc nên không thể thường tới thăm và chăm sóc bà. Nghe thế, tôi thấy ái ngại và tội nghiệp cho cụ quá! Về tới nhà, bà vui vẻ cảm ơn tôi rất nhiều và bà còn cho tiền tôi mua quà vặt nhưng tôi đã từ chối không nhận. Bởi vì đối với tôi giúp được bà mới là điều quan trọng. Tôi tạm biệt bà và chạy một mạch về nhà. Ôi! Thế là tôi về trễ cả tiếng rồi. về đến nhà, tôi thấy cha mẹ đang đi đi lại lại với vẻ mặt lo lắng. Tôi bước vào nhà, thế là cha mẹ tôi liền hớt hải chạy ra hỏi: “Sao con đi học về trễ thế?". Tôi liền xin lỗi và kể hết đầu đuôi câu chuyện cho cha mẹ nghe. Nghe xong cha tôi liền bảo: “Con làm thế là phải lắm, cha mẹ rất tự hào về con”.

Tôi cũng thấy rất vui vì đã làm được việc tốt và khiến cha mẹ vui lòng. Tỏi cũng thấy rất hãnh diện về mình. Tuy là câu chuyện đã xảy ra khá lâu nhưng nó mãi in sâu vào tâm trí tôi.

Viết 2 - 3 câu về một việc em đã làm khiến người thân vui (mẫu 9)

“Reng. . . . reng. . . reng. . . ”

Tiếng chuông báo thức của đồng hồ vang lên inh ỏi khiến tôi không thể nằm ngủ tiếp được nữa. Tôi bật dậy rồi lại ngồi ngây ra. Tôi nhớ lại ánh mắt tự hào của bố, nụ cười hiền hậu của mẹ và cả những câu nói ngây ngô của thằng em trai tối hôm qua khi nói chuyện về việc tốt mà tôi đã làm được. Cảm giác ấy, thật là kì lạ. Lần đầu tiên tôi làm được một việc mà cả bố và mẹ hài lòng đến thế.

Hôm ấy tôi đi học rất sớm vì muốn ôn tập lại thêm một chút cho bài kiểm tra hôm nay. Ánh nắng chiếu vàng rực cả con đường, xuyên qua những tán cây tạo thành hoa nắng lấm tấm. Bầu trời cao vút. Từng đám mây trắng lững lờ trôi như đang muốn thưởng thức những giây phút yên tĩnh của buổi sớm. Tiếng chim trích truyền từ cành này sang cành kia, có những chú chim cất tiếng hót líu lo. Tôi yêu lắm những giây phút như thế này. Bởi nó khiến tôi cảm thấy mình thật hạnh phúc, với cuộc sống bình yên.

Tôi đang tung tăng trên con đường quen thuộc thì chợt thấy một vật màu đen bên vệ đường. Tôi sững người. Cái gì thế nhỉ? Tôi tiến lại gần hơn. Thì ra là một chiếc điện thoại di động. Nó đang nhấp nháy sáng, chắc chủ nhân của nó đang đi tìm. Tim tôi đập nhanh hơn. Đúng thứ tôi đang thích và muốn có được. Hôm trước tôi vừa nhìn thấy mấy anh chị cầm chiếc điện thoại tương tự và trong đấy có không biết bao nhiêu là trò chơi hấp dẫn. Tôi còn có thể lên mạng, có thể xem phim hay làm bất cứ điều gì tôi thích. Trong suy nghĩ nhỏ bé của tôi hiện tại chỉ nghĩ đến những gì tôi có thể làm sau khi cầm chiếc điện thoại ấy lên và mang về nhà mà thôi. Tôi dè dặt nhìn xung quanh xem có ai đó đi lại và nhìn thấy tôi không. Nhưng thật may là đường rất vắng nên chẳng có ai để ý đến động tĩnh của tôi bên này cả. Nhanh như cắt, tôi cúi xuống, nhặt chiếc điện thoại lên và bỏ ngay vào túi. Tim tôi đập thình thịch như vừa chạy bộ cả ngàn mét. Dù quả thực tôi rất sợ người nào đó biết và tố cáo việc làm sai trái của mình nhưng tôi tự nhủ với mình, không sao đâu, mọi chuyện sẽ ổn mà.

Tôi đi nhanh tới một góc vắng, lấy chiếc điện thoại trong túi ra rồi tắt nguồn. Tôi yên tâm vào lớp học. Cả giờ học hôm ấy, ngoài tiết kiểm tra tôi có thể tập trung, những tiết học khác tôi đều mơ màng, không nghe thấy thầy cô giảng gì trên bảng. Đầu óc tôi còn đang mải nghĩ về chiếc điện thoại nằm yên trong cặp sách. Tôi chỉ mong nhanh chóng hết giờ để về nhà khám phá chiếc điện thoại đấy thôi. Cuối cùng thì tiếng trống hết giờ học cũng vang lên. Tôi nhanh chóng trở về nhà. Về đến nhà, tôi chạy ngay lên phòng, đóng cửa thật cẩn thận rồi lôi chiếc điện thoại từ tận sâu bên trong cặp ra ngắm nghía. Đó là một chiếc điện thoại của hãng Samsung, màu đen. Quả thực trông nó rất đẹp với vỏ ngoài bóng loáng. Tôi mở điện thoại lên và bắt đầu khám phá thế giới mà nó sẽ mang lại cho mình. Đang nghịch ngợm, chợt có một số lạ gọi đến. Không có tên trong danh bạ nên tôi không dám nghe. Chắc đó là chủ nhân của chiếc điện thoại này và muốn lấy lại nó. Tôi để cho người ta gọi cho đến khi kết thúc. Tôi lại ngồi thừ người ra, suy nghĩ về nó. Miên man suy nghĩ mãi, tôi ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Tôi đã mơ một giấc mơ kì lạ. Trong giấc mơ, tôi thấy mình đang đứng trong một căn phòng nhỏ, có rất nhiều người trong ấy. Tôi thấy cả bố mẹ, thằng em trai, bạn bè và những khuôn mặt người xa lạ mà tôi không biết là ai. Tôi thấy rất lạ. Họ là ai? Và tại sao tôi lại ở đây?

Họ nhìn tôi chằm chằm như thế tôi không hề giống họ vậy. Mãi một lúc sau mới có người lên tiếng nói cho tôi biết tại sao tôi lại ở đây. Hóa ra những khuôn mặt xa lạ kia là người thân của chủ nhân chiếc điện thoại tôi đã nhặt được mà không muốn trả lại. Còn bố mẹ tôi được mời tới đây để chứng kiến điều này. Tôi thấy rất ngạc nhiên. Sao họ lại biết mà tìm đến gặp tôi được? Rõ ràng lúc tôi nhặt được chiếc điện thoại ấy trên đường không có ai cơ mà. Thế nhưng ánh mắt kia, họ nhìn tôi như thể ai cũng biết việc mà tôi đã làm, biết một cách tường tận. Tôi cảm thấy rất lo lắng và bất an. Bạn bè nhìn tôi với ánh mắt miệt thị. Bố mẹ và em trai nhìn tôi bằng ánh mắt thất vọng. Những khuôn mặt xa lạ kia thì nhìn tôi bằng ánh mắt giận giữ.

- Bố mẹ thất vọng về con lắm - Bố mẹ tôi nói

- Em không tin chị nữa. Chị xấu - Em trai tôi tiếp tục.

- Chúng tớ thật không ngờ cậu lại làm việc ấy - các bạn tôi nói

Còn những người lạ kia, họ không nói gì cả mà chỉ im lặng nhìn tôi chằm chằm thôi. Những lời nói ấy cứ quanh quẩn, xoáy sâu trong suy nghĩ của tôi khiến tôi cảm thấy rất khó chịu. Tôi đã làm sai sao? Tôi thật sự xấu xa như thế sao? Tôi ôm lấy đầu rồi quỳ sụp xuống hét lên:

- Đừng nói nữa! Các người im hết đi!

Rồi tôi giật mình tỉnh dậy. Hóa ra là mơ thôi. Tất cả chỉ là một giấc mơ. Tôi vẫn nằm trong phòng mình, mồ hôi ướt đẫm áo. Thì ra làm người xấu thật sự không dễ dàng. Tôi quyết định sẽ trả lại chiếc điện thoại cho chủ nhân của nó. Tôi nhận ra rằng những thứ không phải là của tôi thì sẽ không bao giờ là của tôi. Tôi mang chiếc điện thoại xuống dưới nhà, nói với bố mẹ mọi chuyện. Bố mẹ nhìn tôi rồi mỉm cười. Bố xoa đầu tôi và nhìn tôi âu yếm. Mẹ ôm tôi vào lòng vuốt ve. Cả nhà ai cũng cảm thấy quyết định của tôi là đúng đắn. Ai cũng thấy vui vì hành động của tôi. Bố tôi đã gọi lại ngay cho số điện thoại vừa gọi tới và cho họ địa chỉ để họ tới nhận lại chiếc điện thoại. Tôi cũng thấy mình như trút được một gánh nặng. Không cần phải nơm nớp lo sợ vì mọi người sẽ phát hiện ra nữa. Đã thế, tôi còn được mọi người, kể cả những người xa lạ kia cảm ơn rối rít nữa chứ. Quả thực làm người tốt sẽ vui hơn nhiều so với việc làm người xấu.

Tôi nghe thấy tiếng mẹ gọi ở dưới nhà, giục tôi chuẩn bị đi học. Một buổi sáng đẹp trời như bao buổi sáng khác. Niềm vui của tôi, của bố mẹ tôi thật đơn giản. Chỉ là khi tôi làm được một việc tốt, làm một người tử tế mà thôi.

Viết 2 - 3 câu về một việc em đã làm khiến người thân vui (mẫu 10)

Có bao giờ bạn thấy hiện lên từ trong mớ bòng bong kí ức một kỉ niệm nhỏ bé làm bạn mỉm cười một mình và vô cớ cảm thấy hạnh phúc? Bạn có biết cái ý nghĩ muốn làm cho mọi người vui vẻ bắt đầu từ đâu? Tôi đã tự hỏi như thế mỗi khi nhớ lại một buổi chiều tan trường xa xôi nhưng cứ vấn vương mãi trong tâm trí.

Hồi ấy tôi học lớp Bốn, là một cô học trò hiếu động, tinh nghịch. Sau giờ học, lớp chúng tôi xếp hàng đi trên vỉa hè lát gạch đỏ của con phố trước cổng trường, ở đầu phố, những bạn mà bố mẹ đón muộn tập trung thành một nhóm, bày ra đủ các trò ồn ã trên các khoảng hè phố mát mẻ và rộng rãi. Một hôm, tan học đã lâu, hai đứa bọn tôi đang chơi dây thì có tiếng gọi “Trang”. Bạn tôi quay lại, chạy ùa về phía mẹ cậu đang đợi và vẫy tay chào tôi. Chiếc xe mất hút đằng xa, bỏ lại tôi một mình tha thẩn trên phố. Cái cảm giác sốt ruột mới khó chịu làm sao. Buồn bã, tôi đi tìm cho mình một trò tiêu khiển trong lúc chờ mẹ. Tôi chạy sang bên đường, tìm nhặt những quả xà cừ nứt nẻ vì nắng gắt dưới gốc cây. Đang lúc thú vị trước những chiến lợi phẩm ngộ nghĩnh, tôi nhìn thấy một bé gái.

Tôi còn nhớ như in hình ảnh bé gái ấy, gương mặt hơi lấm vì nước mắt và bụi đường, nó mặc đồng phục trường tôi. Tôi biết cô bé học lớp Một nhờ chiếc cặp sách có dán nhãn vở. Một cô bé thông minh và nhanh nhẹn như tôi bỗng cảm thấy lúng túng trước em nhỏ ấy. Tình huống này khác hẳn bài học đạo đức trên lớp vì xung quanh đây chẳng có đồn công an để tôi dẫn em nhỏ vào.

- Sao em lại khóc? - Sau cùng tôi đã cất tiếng hỏi, liệu câu hỏi có đường đột quá chăng?

Cô bé không trả lời, đôi tay nhỏ xíu, vụng về vẫn quét lên đôi mắt đen lay láy ướt đẫm trên khuôn mặt bầu bĩnh hơi lem luốc.

- Chắc bố mẹ đón muộn hả? Đừng sợ, mẹ chị cũng chưa đón chị.

Tôi chợt nhớ ra, và hơi ngượng ngùng với tiếng “chị” vừa nói, tôi chưa bao giờ hoặc ít khi nói như vậy vì tôi vốn là con út trong nhà.

Chúng tôi đứng sát lại gần nhau, một tay cô bé bám vào tay tôi, tay kia vẫn gạt nước mắt. Tôi thấy thương cô bé đang nấc lên từng cái mạnh, nước mắt thôi chảy vì đã khóc quá nhiều hay vì có tôi ở đó chẳng rõ. Tôi chẳng biết làm sao, đành chôn chân đứng đấy. Chưa bao giờ tôi phải chăm lo cho ai cả. Mặt trời chói chang đã khuất sau tòa khách sạn cao vút bên kia đường, xung quanh dần tối, dòng xe cộ vẫn nườm nượp trước mắt. Tôi muốn sang bên kia đường, chỗ vẫn hay đợi mẹ, nhưng cánh tay cô bé vẫn níu chặt cánh tay tôi. Tôi có hỏi nhà cô bé ở đâu nhưng một địa danh lạ hoắc được nêu ra. Còn lại chúng tôi hầu như im lặng. Tôi bồn chồn lo mẹ đứng đợi.

- Lan, một tiếng gọi vọng đến từ phía ngã tư, rồi một phụ nữ áo vàng dắt xe lại gần.

Cô bé chạy ngay vào lòng mẹ và nói:

- Mẹ chị ấy cũng chưa đến đón.

- Thế nhà cháu có điện thoại không? Mẹ cô bé hỏi tôi.

- Không cần đâu cô ạ, chắc mẹ cháu đứng bên kia rồi.

Mẹ tôi đang đứng bên đường với cô giáo tôi, suýt thốt lên gọi tôi nhưng lại ngừng vì thấy người phụ nữ đi cùng tôi và cô bé.

- Con. . . - Tôi ngập ngừng. - Con thấy em khóc nên đứng đợi cùng.

Mẹ tôi hiền hòa xoa đầu tôi. Cô giáo khen tôi là “dũng cảm”, còn tôi đã hết lo lắng vì cảm thấy một điều gì đó thật kì lạ.

Tối hôm đó, tôi chợt nghĩ lẽ ra nên dẫn em ấy sang chỗ mẹ tôi hay đón thì đúng hơn. Nhưng mẹ thì vẫn vui vẻ trêu tôi. Còn tôi thì vẫn không dứt được cái cảm giác ấy, một niềm vui chưa từng có khi nghĩ đến cô bé, niềm vui pha lẫn ngượng ngùng trước lời khen của mẹ và cô giáo.

Sau này, tôi mới tự hỏi tại sao không có những lời trách mắng mà tôi lo lắng, bồn chồn khi nghĩ đến lúc đứng dưới gốc cây xà cừ. Mẹ tôi nghĩ gì khi chỉ khen tôi? Hay mẹ đã nhìn thấy nỗi lo đó trên gương mặt tôi và xoa dịu nó đi bằng bàn tay mềm mại của mẹ. Để rồi chỉ còn lại thôi, niềm trìu mến, thương cảm đã nảy ra từ một tâm hồn bé bỏng dành cho một tâm hồn bé bỏng khác.

Viết 2 - 3 câu về một việc em đã làm khiến người thân vui (mẫu 11)

Chiều nay, lúc đi học về, em đã tưới nước cho vườn hoa trước sân. Đầu tiên, em tìm chiếc vòi tưới được buộc gọn ở góc sân, kéo ra chỗ vườn hoa. Rồi mở vòi ở mức vừa phải, tước nước cho từng khóm hoa. Em tưới nước nhẹ nhàng và chậm rãi để không làm hỏng hoa. Sau khi tưới xong, em cuốn vòi tưới nước về chỗ ban đầu. Nhìn vườn hoa được tưới mát, em cảm thấy rất vui và tự hào về mình.

Viết 2 - 3 câu về một việc em đã làm khiến người thân vui (mẫu 12)

Chiều nay, lúc học bài xong, em nhìn thấy giỏ áo quần đã phơi khô để ở góc phòng, thế là, em đã gấp chúng lại. Em phân loại những món cần treo lên và đeo vào móc. Còn những món cần gấp thì em chia thành từng chồng nhỏ, cất gọn vào tủ của từng thành viên trong nhà. Làm xong, em cảm thấy rất vui và hạnh phúc vì đã giúp được bố mẹ một việc nhỏ trong nhà.

Đánh giá

0

0 đánh giá