Nghe và kể lại câu chuyện sau:
Hơn cả phép màu
Hà An
Em nghe và kể lại câu chuyện theo gợi ý.
Tham khảo:
Ngày xưa, trong một ngôi làng nhỏ, có một cô bé tên là Lan. Lan sinh ra với một căn bệnh hiểm nghèo, khiến cô không thể đi lại như bao đứa trẻ khác. Dù gặp nhiều khó khăn, Lan luôn giữ cho mình một trái tim lạc quan và yêu đời.
Lan có một ước mơ giản dị: cô muốn được chạy nhảy và chơi đùa cùng các bạn trong làng. Mỗi tối trước khi đi ngủ, cô thường nhắm mắt và mơ về một ngày nào đó có phép màu đến và giúp cô thực hiện ước mơ ấy.
Một ngày nọ, trong làng có một vị thầy thuốc tài giỏi tên là Bình đến thăm. Thầy Bình nghe về câu chuyện của Lan và quyết định sẽ giúp cô bé. Ông bắt đầu chăm sóc sức khỏe cho Lan một cách tận tình và dạy cô những bài tập nhẹ nhàng để tăng cường sức mạnh.
Dần dần, với sự kiên trì và nỗ lực không ngừng của cả Lan và thầy Bình, sức khỏe của cô bé cải thiện rõ rệt. Lan bắt đầu có thể đứng dậy và đi những bước đầu tiên. Cảm giác hạnh phúc vỡ òa trong lòng cô bé khi cô nhận ra rằng mình đã làm được điều mà trước đây chỉ có trong mơ.
Một ngày nọ, Lan không còn phải dùng nạng nữa. Cô bé có thể chạy nhảy vui đùa cùng các bạn trong làng. Ước mơ của cô đã thành hiện thực, nhưng không phải nhờ vào phép màu mà nhờ vào tình yêu thương và sự kiên nhẫn.
Lan nhận ra rằng sức mạnh lớn nhất không phải là phép màu mà là tình yêu và sự nỗ lực. Cô bé hiểu rằng khi có tình yêu và sự kiên nhẫn, mọi khó khăn đều có thể vượt qua.
Và thế là, câu chuyện của Lan trở thành nguồn cảm hứng cho nhiều người trong làng. Họ nhận ra rằng đôi khi, những điều kỳ diệu nhất không phải đến từ phép màu mà đến từ chính trái tim và tinh thần của con người.
Tham khảo thêm một số tài liệu liên quan:
Đề bài: Em hãy viết bài văn ngắn tả một vườn cây (hoặc rặng cây).
Xác định chủ ngữ, vị ngữ của mỗi câu trong đoạn văn sau:
Ngỡ ngàng một giây, chú đã nhận ra đồng đội. Đứa vừa quát thộp túi ngực chú bé, moi lấy điếu thuốc rồi ù té chạy. Chú bé vờ quệt nước mắt, xoay người lại phía sau. Một gã đàn ông loẻo khoẻo, đeo kính râm to gần kín mặt đang lững thững bước tới....
Chú bé bán báo
(Bài luyện tập đọc hiểu)
Buổi sáng Chủ nhật, cửa rạp chiếu bóng Phi-la-mô-ních ồn ào khác thường. Một chú bé cất tiếng rao lanh lảnh:
- Báo, báo “Ngày Mới" ơ…!
Đồng hồ ở quầy bán vé chỉ 8 giờ. Một người đàn ông đội mũ dạ từ Bờ Hồ đi sang. Chú bé rao:
- Quý ngài đón đọc “Ngày Mới” Chủ nhật ơ!
Người đàn ông dùng tay trái bỏ mũ, khế hất đầu một cái rồi lại đội mũ như cũ.
- Quý ngài đón coi báo mới... nào!
Chú bé nhấn mạnh hai tiếng “quý ngài”, tỏ ý đã nhận được ám hiệu liên lạc.
- Báo! Báo! Báo!
Nghe tiếng gọi nhịp ba hách dịch của người đàn ông, chủ bé chạy vội đến.
- “Ngày Mới”!
- Xin ngài một đồng ạ!
Người đàn ông móc ví trả tiền, vờ làm rơi điếu thuốc lá. Chú bé nhặt lên, thổi phù một cái rồi đút điếu thuốc vào túi áo ngực. Người đàn ông cau mày:
- Vứt đi, bẩn rồi đấy!
- Cho cháu xin, vứt đi phí quá ạ. - Chú bé vừa nói, vừa đưa báo cho khách. Tờ báo cộm lên ở một góc.
Chuông điện réo từng hồi báo giờ chiếu bóng bắt đầu. Người đàn ông bước vội vào rạp.
Chú bé vừa định lao sang đường thì có tiếng quát:
- Đưa điếu thuốc ấy cho tao!
Ngỡ ngàng một giây, chú đã nhận ra đồng đội. Đứa vừa quát thộp túi ngực chú bé, mọi lấy điếu thuốc rồi ù té chạy. Chú bé vỡ quệt nước mắt, xoay người lại phía sau. Một gã đàn ông loẻo khoẻo, đeo kính râm to gần kín mặt đang lững thững bước tới...
Theo Phạm Thắng
Chú bé bán báo trong bài đọc làm nhiệm vụ gì?
Đánh tam cúc
Cả nhà vắng hết
Chỉ còn bé Giang
Bé đánh tam cúc
Với con mèo khoang.
Nắng hồng chín rực
Bỗng nhiên bay vào
Rung râu, chớp mắt
Mèo ta “ngoao ngoao”.
Đây là tướng ông
Chân đi hài đỏ
Đây là tướng bà
Tốc hiu hiu gió.
Đây là con ngựa
Chân có bụi đường
Và đây quân sĩ
Thuộc lâu văn chương...
— Quân này mày được
Quân này tao chui!
Mèo ta phổng mũi
“Ngoao ngoao” một hồi.
Quân này mày chui
Quân này tao được!
Mèo bỗng dỏng tai
Mắt xanh như nước.
– À thôi... mày được!
Bé Giang dỗ dành
Mèo thè lưỡi đỏ
Liếm vào răng nanh...
Nắng dừng trước của
Lúc nào không hay
Đã nghe khói bếp
Nhà ai thơm bay.
Trần Đăng Khoa
Những chi tiết nào cho thấy trò chơi đánh tam cúc giữa bé Giang và con mèo khoang diễn ra giống như thật và rất vui.
Tìm từ thích hợp trong ngoặc đơn để hoàn thành các câu sau:
a, (Vì, nhờ, tại) rét, rặng xoan năm nay chậm nảy lộc.
b, (Vì, nhờ, tại) nắng ấm, vườn đào nở hoa tưng bừng.
c, (Vì, nhờ, tại) không có răng, loài chim không nhai mà chỉ nuốt thức ăn.
Bổ sung trạng ngữ vào chỗ thích hợp trong một đoạn văn dưới đây để giải thích:
a, Vì sao chuột thường gặm các vật cứng?
Không giống với răng người và răng nhiều loài vật khác, răng của loài chuột mỗi ngày mọc một dài ra, cho đến khi chuột chết mới thôi. Nếu răng cứ mọc dài mãi như vậy, dĩ nhiên là rất vướng víu. Chuột phải gặm các vật cứng.
Theo Phạm Văn Bình
(Trạng ngữ: để khỏi vướng víu, để mài cho răng mòn đi)
b, Vì sao lợn thường lấy mõm dũi đất lên?
Các giống lợn nuôi hiện nay đều có nguồn gốc từ lợn rừng. Mõm lợn rừng rất dài. Xương mũi của chúng rất cứng. Chúng thường dùng cái mũi và cái mồm đặc biệt đó dũi đất. Thói quen dũi đất của lợn nhà bắt nguồn từ cách tìm kiếm thức ăn của lợn rừng.
Theo Phạm Văn Bình
(Trạng ngữ: để tìm kiếm thức ăn, để mài cho xương mòn đi)
Biện pháp nhân hóa có tác dụng gì trong việc thể hiện những nội dung trên?
Trả bài văn thuật lại một sự việc được chứng kiến hoặc tham gia:
1. Nghe thầy cô giáo nhận xét chung về bài viết của cả lớp.
2. Tham gia sửa bài cùng cả lớp: sửa các lỗi chung về cấu tạo và nội dung của bài văn, lỗi dùng từ, đặt câu, chính tả....
3. Đọc kĩ lời nhận xét của cô giáo (thầy giáo), tự sửa bài văn của mình
4. Đổi bài cho bạn để kiểm tra việc sửa lỗi.
Trao đổi:
a, Vì sao câu chuyện được đặt tên là Hơn cả phép màu?
b, Chọn một tên khác cho câu chuyện trên:
Ở hiền gặp lành
Đói cho sạch, rách cho thơm
Thương người như thể thương thân.
Theo em, người đàn ông xuất hiện ở cuối câu chuyện là ai? Tìm ý đúng:
a, Một đồng đội của người đàn ông mua báo.
b, Một người dân qua đường.
c, Một đồng đội của hai chú bé.
d, Kẻ địch.
Đội của em
Ngày 15-5-1941, tại thôn Nà Mạ, xã Trường Hà, huyện Hà Quảng, tỉnh Cao Bằng, Đội Nhi đồng cứu quốc được thành lập. Trong quá trình hoạt động, Đội đã nhiều lần được đổi tên: Đội Thiếu nhi cứu quốc ( 1950), Đội Thiếu nhi Tháng Tám ( 1951), Đội Thiếu niên Tiền phong Việt Nam ( 1956). Ngày 30-1-1970, Đội được vinh dự mang tên Bác Hồ, đổi tên thành Đội Thiếu niên Tiền phong Hồ Chí Minh.
Theo Hội đồng Đội Trung ương