Soạn bài Cô Gió mất tên – hay nhất Chân trời sáng tạo

Tải xuống 2 4.2 K 4

Tài liệu Soạn bài Cô Gió mất tên môn Ngữ văn lớp 6 ngắn gọn, chi tiết gồm 2 trang trả lời các câu hỏi theo tiến trình bài học: trước khi đọc, trong khi đọc và sau khi đọc trong sách giáo khoa Ngữ văn lớp 6 Tập 1 bộ sách Chân trời sáng tạo.

Mời quí bạn đọc tải xuống để xem đầy đủ tài liệu Soạn bài Cô Gió mất tên hay nhất:

Cô gió mất tên

Cô Gió mất tên

* Hướng dẫn đọc

Câu 1. Chỉ ra những đặc điểm của thể loại đồng thoại được thể hiện trong văn bản Cô gió mất tên.

-  Các đặc điểm của truyện đồng thoại:

   + Nhân vật là các loài vật, đồ vật đã được nhân hoá: trong văn bản này các nhân vật là cô Gió, hoa tầm xuân, chị Hũ, bạn ngô, bác lau sậy, chú Ong vàng có lời nói, cử chỉ như con người.

   + Thể hiện đặc điểm sinh hoạt của sự vật như các chi tiết: cô Gió vừa vội vã bay đi, cô dừng lại một vài giây rồi từ từ thổi hơi mát vao giường bà… Qua những đặc điểm đó cũng thể hiện đặc điểm tính cách của con người đó là sự quan tâm, chăm sóc dành cho mọi người.

Câu 2. Thông điệp mà tác giả muốn gửi gắm đến người đọc qua văn bản này là gì?

 - Dù Gió không có dáng hình, chẳng ai nhìn thấy nhưng mọi người vẫn nhận ra cô vì cô luôn giúp đỡ người khác, mang lại niềm vui và tiếng cười cho mọi người. 

 - Chúng ta cũng như vậy, những việc làm tốt có thể không ai nhìn thấy nhưng nếu chúng ta luôn biết quan tâm, giúp đỡ, mang lại niềm vui và tiếng cười cho người khác thì mọi người sẽ yêu thương và quý trọng bạn.

Cô Gió mất tên

Tóm tắt bài Cô Gió mất tên

Cô gió không có hình dáng, màu sắc nhưng lại rất tốt bụng và hay giúp đỡ mọi người, cô giúp bà bạn Đào khỏi ốm, giúp cho các thuyền, bè đi nhanh hơn. Vào một lần trên đường đi giúp bạn Ong trở về nhà vì bạn ấy bị lạc đàn. Cô đã chui vào một căn nhà, trong nhà không ai biết tới sự xuất hiện của cô gió dù cô đã chui vào chiếc đài truyền thanh, hộp xà phòng thơm và chui vào cái hũ nút. Cô buồn bã và khóc rất nhiều nhưng chẳng ai biết để an ủi, vỗ về cô cả. Lúc này cô chợt nhớ ra mình phải đi giúp đỡ bạn ong cô hốt hoảng bay đi và mong sẽ tìm được cái tên của mình ở nơi nào đó. Và cô đã tìm thấy tên mình khi những con thuyền trên bãi cát thấy gió bèn nhổ neo ra khơi, khi tỏa hơi mát của dòng suối ra khắp bờ cây, khi truyền âm thanh giúp bà mẹ gọi đứa con về ăn cơm. Lúc này cô rất vui vì đã tìm thấy cái tên của mình, dù cô không có hình dáng, màu sắc nhưng cô có ích cho cuộc đời nên mọi người vẫn nhận ra cô và gọi cô là Gió.

Tài liệu có 2 trang. Để xem toàn bộ tài liệu, vui lòng tải xuống
Đánh giá

0

0 đánh giá

Tải xuống