Tại sao tác giả lại nói: “Biết ủ lửa để giữ nhân cách - người, nhân cách - Việt?
“Biết ủ lửa để giữ nhân cách – người, nhân cách – Việt” là một câu nói mang nhiều ý nghĩa sâu sắc. “Biết ủ lửa” tức là biết nhen nhóm, nuôi dưỡng lửa trong tâm hồn mình. Có ngọn lửa của đam mê, khát vọng mới dám sống hết mình, dám theo đuổi ước mơ hoài bão. Có ngọn lửa của ý chí, nghị lực sẽ có sức mạnh để vượt qua khó khăn trở ngại, đến được cái đích mà mình muốn. Có ngọn lửa của tình yêu thương sẽ sống nhân ái, nhân văn hơn, sẵn sàng hi sinh vì người khác. Ngọn lửa ấy giúp ta làm nên giá trị nhân cách con người.
Nhân cách - người không chỉ được hình thành từ những giá trị đạo đức mà còn từ sự nhiệt huyết, đam mê và tinh thần không ngừng phấn đấu. Ngọn lửa đam mê giúp ta sống chân thành với ước mơ, không ngại khó khăn, thử thách để đạt được những điều mình mong muốn.
Ngọn lửa của ý chí và nghị lực chính là nguồn sức mạnh bên trong, giúp ta kiên định trước những khó khăn, thử thách. Nó làm cho ta không dễ dàng bỏ cuộc, luôn vững vàng tiến về phía trước dù có gặp bao nhiêu trở ngại.
Cuối cùng, ngọn lửa của tình yêu thương là yếu tố không thể thiếu để xây dựng một nhân cách hoàn thiện. Nó giúp ta sống với lòng nhân ái, sự đồng cảm và sự hy sinh vì người khác. Chính tình yêu thương làm cho cuộc sống trở nên có ý nghĩa và giá trị hơn, giúp chúng ta kết nối và tạo dựng những mối quan hệ bền vững.
Vì vậy, việc "biết ủ lửa" không chỉ là việc duy trì những giá trị đạo đức mà còn là việc nuôi dưỡng những ngọn lửa đam mê, nghị lực và tình yêu thương trong tâm hồn, để chúng ta sống đúng với nhân cách của mình, giữ vững những giá trị cao đẹp của con người và của dân tộc Việt Nam.
Tham khảo thêm một số tài liệu liên quan:
I. Đọc hiểu (3 điểm)
Đọc đoạn trích:
“Hòn đá có thể cho lửa, cành cây có thể cho lửa. Nhưng chỉ có con người mới biết nuôi lửa và truyền lửa. Lửa xuất hiện khi có tương tác, ít ra là hai vật thể tạo lửa. Lửa là kết quả của số nhiều. Cô bé bán diêm là số đơn. Cô đã chết vì thiếu lửa. Để rồi từ đó loài người đã cảnh giác thắp nến suốt mùa Giáng sinh để cho không còn em bé bán diêm nào phải chết vì thiếu lửa.
Nước Việt hình chữ “S”, hiện thân của số nhiều, lẽ nào không biết nuôi lửa và truyền lửa, lẽ nào thiếu lửa? Không có lửa, con rồng chẳng phải là rồng, chỉ là con giun, con rắn. Không có lửa làm gì có “nồng” nàn, “nhiệt” tâm! Làm gì có “sốt” sắng, “nhiệt” tình, đuốc tuệ! Làm gì còn “nhiệt” huyết, “cháy” bỏng! Sẽ đâu rồi “lửa” yêu thương? Việc mẹ cha, việc nhà, việc nước, làm gì với đôi vai lạnh lẽo, ơ hờ? Không có lửa em lấy gì “hun” đúc ý chí, “nấu” sử sôi kinh? Em… sống đời thực vật vô tri như lưng cây, mắt lá, đầu cành, thân cỏ…. Cho nên: Biết ủ lửa để giữ nhân cách – người, nhân cách – Việt. Tuổi trẻ là mùa xuân của xã hội. Thế nhưng: Nếu không có lửa làm sao thành mùa xuân?”.
(Trích Thắp mình để sang xuân, Nhà văn Đoàn Công Lê Huy)
Thực hiện các yêu cầu sau:
Xác định phương thức biểu đạt chính của đoạn trích trên.
Cho biết ý nghĩa của từ “lửa” được in đậm trong hai câu văn sau: “Hòn đá có thể cho lửa, cành cây có thể cho lửa. Nhưng chỉ có coi người mới biết nuôi lửa và truyền lửa”.
Thông điệp có ý nghĩa nhất được rút ra từ đoạn văn bản trên là gì?
II. LÀM VĂN (7,0 điểm)
Từ nội dung đoạn trích ở phần Đọc hiểu, hãy viết một đoạn văn khoảng 200 chữ trình bày suy nghĩ của mình về ý kiến: “Nếu không có lửa làm sao thành mùa xuân”?
Dữ dội và dịu êm
Ồn ào và lặng lẽ
Sông không hiểu nổi mình
Sóng tìm ra tận bể
Ôi con sóng ngày xưa
Và ngày sau vẫn thế
Nỗi khát vọng tình yêu
Bồi hồi trong ngực trẻ
…
Cuộc đời tuy dài thế
Năm tháng vẫn đi qua
Như biển kia dẫu rộng
Mây vẫn bay về xa
Làm sao được tan ra
Thành trăm con sóng nhỏ
Giữa biển lớn tình yêu
Để ngàn năm còn vỗ
(Trích Sóng – Xuân Quỳnh, Ngữ Văn 12, tập 1, NXB Giáo dục, tr.156)
Cảm nhận của anh/chị về vẻ đẹp tình yêu trong các khổ thơ trên. Từ đó, rút ra nhận xét về sự vận động của hình tượng sóng và em.