Tailieumoi.vn xin giới thiệu đến các quý thầy cô, các em học sinh lớp 5 bài văn mẫu Kể về một việc làm tốt của bạn em hay nhất, gồm 7 trang trong đó có dàn ý phân tích chi tiết và 11 bài văn mẫu hay nhất giúp các em học sinh có thêm tài liệu tham khảo trong quá trình ôn tập, củng cố kiến thức và chuẩn bị cho bài tập làm văn sắp tới. Chúc các em học sinh ôn tập thật hiệu quả và đạt được kết quả như mong đợi.
Mời các quý thầy cô và các em học sinh cùng tham khảo và tải về chi tiết tài liệu dưới đây:
KỂ VỀ MỘT VIỆC LÀM TỐT CỦA BẠN EM
Ở lớp, tôi thường chơi thân với Hoàng Bách. Đó là một cậu bạn vừa học giỏi, vừa tốt bụng. Hôm qua, cậu đã làm một việc tốt khiến tôi ngưỡng mộ và cần học tập.
"Tùng tùng tùng!" Hồi trống quen thuộc vang lên, chúng tôi nhanh chóng chào cô và chạy ào ra cửa lớp. Tôi và Bách đi ra cổng 2. Thường ngày, tôi vẫn hẹn mẹ ở đó. Còn nhà của Bách ở ngay đối diện cổng trường nên hai đứa cùng đi ra cổng. Cổng trường lúc này tấp nập người. Bách tạm biệt tôi rồi tiến về phía đường. Từ xa, tôi đã quan sát thấy Bách đứng nói chuyện với một bà cụ. Nói vài câu, Hoàng Bách và bà cụ đi đến trước vạch trắng sang đường. Cậu bạn đưa bàn tay mũm mĩm của mình ra nắm lấy đôi tay nhăn nheo của bà cụ. Bách dắt bà cụ băng qua đường. Dù con đường lúc này xe cộ đi lại đông đúc, cậu bạn vẫn giơ cánh tay ra vẫy vẫy để xin đường. Sang đường, cụ già nắm hai tay Bách, tôi đoán chừng là cụ nói cảm ơn. Bách mỉm cười chia tay cụ và mở cổng vào nhà của mình.
Sáng nay, tôi kể lại cho Bách sự việc hôm qua tôi nhìn thấy. Cậu bạn chỉ cười và bảo việc sang đường lúc đông xe cộ đã quen thuộc với cậu rồi. Tôi thật may mắn khi có một người bạn tốt bụng như vậy.
Giới thiệu về người bạn mà em sẽ kể.
2. Thân bài
- Em kể về việc làm tốt nào của bạn?
+ Giúp đỡ bạn học tập tiến bộ.
+ Giúp đỡ người già.
+ Cứu bạn thoát hiểm.
+ Tự vượt khó vươn lên để học giỏi.
- Bạn em đã làm việc tốt đó như thế nào?
+ Hoàn cảnh, tình huống dẫn đến việc làm của bạn.
+ Suy nghĩ, hành động, lời nói cụ thể của bạn.
+ Kết quả việc làm của bạn.
3. Kết bài
- Trao đổi với các bạn cảm nghĩ của em về việc làm tốt của bạn em.
Các bài mẫu khác:
Minh Anh là một học sinh gương mẫu của lớp em, không chỉ có thành tích học tập đáng ngưỡng mộ mà bạn còn là một người hòa đồng, quan tâm đến bạn bè. Tuy không chơi quá thân nhưng Minh Anh vẫn sẵn sàng giúp đỡ trong lúc em gặp khó khăn nên em rất cảm động.
Em mới chuyển về trường Tiểu học Ngô Gia Tự được một học kì, tuy đã quen với trường lớp, thầy cô nhưng vẫn chưa có nhiều bạn thân giống trường cũ. Em còn nhớ rất rõ hôm ấy lớp em có tiết kiểm tra chính tả, chúng em nắn nót viết từng chữ theo giọng đọc của cô, khi đã viết được nửa bài thì không may bút em bị rơi xuống đất, mũi bút cắm xuống đất khiến cho ngòi bút bị gãy, mực rỉ ra nhiều. Bút hỏng em không biết phải làm sao lại lo lắng vì không thể hoàn thành bài kiểm tra, em lúng túng nhìn bài kiểm tra đang làm dang dở vừa nhìn chiếc bút hỏng để trên bàn. Khi đôi mắt của em đã ngập nước, nước mắt sắp rơi xuống thì Minh Anh đã quay xuống, mang chiếc bút mới trong hộp bút của bạn cho em. Bạn đã nói với em “Cậu dùng tạm bút mình để viết bài nhé. Nếu viết không kịp thì chút mình sẽ đọc lại cho cậu viết”. Có lẽ nghe tiếng tiếng bút rơi lại thấy sự lúng túng của em nên Minh Anh đã mang chiếc bút bạn yêu thích nhất cho em mượn. Lúc ấy em không biết nói gì ngoài tiếng Cảm ơn với bạn nhưng trong lòng em rất cảm kích, trân trọng lòng tốt và sự quan tâm của bạn.
Nhờ sự giúp đỡ của Minh Anh mà em đã hoàn thành bài kiểm tra. Kể từ ngày hôm ấy em và Minh Anh đã chơi thân với nhau hơn, chúng em thường xuyên giúp đỡ nhau trong học tập và trở thành đôi bạn thân. Minh Anh không chỉ là người bạn thân mà còn là tấm gương sáng để em noi theo.
Thủy là một người bạn chơi với em từ nhỏ. Hàng ngày hai đứa cùng vui chơi cùng đi học với nhau. Từ trước đến nay, Thủy vẫn luôn là cô bé ngoan ngoãn, chăm học và luôn giúp đỡ mọi người. Có rất nhiều câu chuyện hay về Thủy, nhưng mới đây nhất em ấn tượng bởi câu chuyện Thủy giúp em bé bị lạc tìm mẹ khiến em càng yêu quý Thủy hơn.
Hôm đó, tan học, tôi và Thủy còn rủ nhau ở lại làm nốt mấy bài toán khó vì sợ về nhà không có người trao đổi sẽ không làm được. Bởi vậy ra khỏi trường đã gần mười hai giờ trưa, vừa đói vừa mệt, tôi chỉ muốn mau chóng về đến nhà để được ngồi vào mâm đánh chén một bữa no nê, ngủ một giấc chiều còn đi học tiếp.
Buổi trưa, trời nắng, nóng nên đường vắng tanh, tôi và Thủy mải miết đi về phía nhà mình. Bỗng từ xa, chúng tôi thấy một em bé đứng ở giữa đường khóc và gọi mẹ. Lúc đó, Thủy bảo tôi đợi ở gốc cây rồi cô ấy chạy lại gần chỗ em bé và hỏi:
- Làm sao mà em lại khóc? Sao em lại đứng ở giữa trời nắng như vậy?
Đứa bé không trả lời mà càng khóc to hơn.
Từ xa tôi gọi Thủy nhanh đi về nhà nghỉ. Còn Thủy vẫn kiên nhẫn dỗ dành em và hỏi lại. Lần này, em bé ngoan ngoãn trả lời:
- Em đi chơi nên bị lạc mất đường về. Em sợ lắm. Em muốn về với mẹ.
Thủy thấy thương nó quá nhưng biết nó là con nhà ai mà đưa về bây giờ. Thủy hỏi tiếp:
- Thế mẹ em tên gì? Nhà em ở đâu để chị đưa về?
Nghe Thủy nói vậy thằng bé mừng lắm nhưng vẫn còn mếu máo:
- Chị nói thật đấy nhé! Mẹ em tên là Lan, nhà em ở mãi đằng kia kìa...
Thủy lại hỏi:
- Thế nhà em ở ngõ nào, em có biết không?
Em bé lắc đầu và nói:
- Em không nhớ đâu.
Nói xong cậu bé lại oà khóc và gọi: “Mẹ ơi! Mẹ ơi!”
Thủy lại phải dỗ dành:
- Em nín đi, đừng khóc nữa chị sẽ đưa em về với mẹ. Chị em mình vừa đi vừa hỏi vậy.
Nói xong, Thủy ngoảnh lại nói với tôi:
- Hà về trước đi, Thủy phải đưa em nhỏ này đi tìm mẹ đã. Để em vậy tội nghiệp lắm.
Đứng đợi giữa cái nắng gắt, tôi gắt lên với Thủy:
- Bên đường có phường công an đấy, hay mình đưa em bé sang đó nhờ các chú công an tìm để mình về chiều còn đi học.
Thủy ngần ngại và nói:
- Em ấy bảo nhà em ấy đằng kia, nên Thủy nghĩ nên đưa em ấy về, đưa em ấy vào phường công an sẽ làm em ấy sợ hơn lại khóc nhiều hơn.
Thế là tôi miễn cưỡng cùng Thủy đưa em ấy đi tìm mẹ. Cũng may, đi được một đoạn, chúng tôi gặp được cô hàng xóm của em bé đi qua. Cô mới chỉ địa chỉ nhà em cho chúng tôi biết. Vậy là chúng tôi nhanh chóng tìm được nhà cho em. Mẹ em bé tìm được con vui mừng không xiết và cảm ơn rối rít. Chúng tôi xin phép ra về, trên đường đi tôi cảm thấy hơi ngại với câu nói lúc nãy của mình, và cảm thấy vui vì có người bạn như Thủy.
Cho đến lúc này, tôi vẫn luôn luôn quý trọng Thủy. Một cô bạn xinh xắn, ngoan ngoãn lại học giỏi. Từ khi quen Thủy, tôi nhận thấy mình đã học được từ Thủy rất nhiều điều. Hi vọng, Thủy sẽ mãi là người bạn tốt của mình.
Video bài văn mẫu Kể về một việc làm tốt của bạn em hay nhất
Nhân dịp kỷ niệm một trăm hai mươi năm ngày sinh nhật Bác, trường em đã phát động phong trào thi đua học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh. Do đó, ai cũng hăng hái học tập và tham gia các hoạt động của trường. Và trong một lần tham gia sinh hoạt đội, Hoàng đã làm được một việc tốt được thầy cô khen ngợi đó là nhặt được chiếc ví của người mất và đã trả lại cho họ.
Vào chiều thứ sáu tuần qua, toàn trường tổ chức sinh hoạt đội để nghe các bác cựu chiến binh kể chuyện về Bác Hồ. Đúng bốn giờ ba mươi phút, một hồi trống trường vang lên, tất cả các bạn học sinh từ các lớp đổ ra tập trung vào sân trường. Hoàng và Hải cũng vội vàng cất sách vở vào cặp và ra tập trung. Đang vội vã chạy, bỗng Hoàng thấy một chiếc ví nằm ở dưới đất ngay bồn hoa của lớp mình. Hoàng vội cầm lên giở ra thì thấy trong ví có một khoản tiền kha khá và một chiếc thẻ ngân hàng có ghi tên Trịnh Bá Quân. Hoàng chạy lại nói với Hải:
- Tớ vừa nhặt được chiếc ví trong đó có nhiều tiền lắm!
Hải vừa ngạc nhiên vừa hí hửng nói:
-Thích nhỉ, thế tý về phải khao tớ ăn kem đấy.
Hoàng vừa suy nghĩ vừa nói:
- Không được, tớ nghĩ tớ phải tìm cách trả lại cho người mất. Vì chắc giờ họ cũng đang buồn lắm đấy.
Hải bĩu môi:
- Ôi giời ôi, bao nhiêu là người biết là của ai. Mình nhặt được thì mình dùng sao đâu, có phải mình ăn cắp đâu mà sợ.
Đang bàn cãi thì tiếng loa cô phụ trách đội vang lên thúc dục các bạn khẩn trương vào vị trí. Bỏ qua chuyện chiếc ví, Hải và Hoàng chạy vội vào hàng của lớp mình. Trước khi bước vào buổi sinh hoạt, cô phụ trách đội có thông báo với toàn trường, bác Trịnh Bá Quân cựu chiến binh của phường là khách mời hôm nay của trường không may đánh rơi một chiếc ví. Ai có nhặt được thì cho bác Quân xin lại.
Cô vừa dứt lời, Hoàng vội vàng đứng dậy và tiến thẳng lên chỗ phía cô và nói:
- Thưa cô, lúc nãy ra tập trung, em có nhặt được chiếc ví ở ngay bồn hoa lớp em. Em xin gửi lại cô nhờ cô gửi lại cho bác Quân ạ!
Cả trường đồng thanh vỗ tay, bác Quân cũng tiến lại gần xoa đầu Hoàng và không quên gửi lời cảm ơn đến Hoàng. Hoàng quay trở lại chỗ ngồi với một một nụ cười tươi trên môi.
Qua câu chuyện trên, em thấy Hoàng là một học sinh rất ngoan, vâng lời thầy cô và bố mẹ. Nhặt được của rơi, Hoàng tìm cách trả lại cho người mất chứ không giữ cho riêng mình. Hoàng xứng đáng là một tấm gương sáng để các bạn noi theo, xứng đáng là cháu ngoan của Bác Hồ.
Hôm qua là ngày đến phiên Nam làm trực nhật. Nhưng Nam đã không hoàn thành tốt nhiệm vụ trực nhật của mình. Nhưng Nam không những không bị phê bình mà còn được biểu dương nữa. Bởi Nam đã làm được một việc làm tốt, giúp đỡ cụ già mà Nam gặp trên đường.
Hôm qua, do ảnh hưởng của dãy áp thấp nên trời mưa suốt cả ngày. Nam vẫn phải thức dậy lọ mọ chuẩn bị đồ đến lớp làm trực nhật. Nam mặc áo mưa, xắn quần đến đầu gối, chân thấp chân cao bước trên con đường nhão nhoét đầy bùn đất, ổ voi ổ gà sũng nước. Chợt Nam nhìn thấy từ xa một cụ đã cao tuổi, vất vả chống chiếc gậy mò mẫm từng bước đi trong mưa. Nam vội đi lại chỗ cụ, lễ phép hỏi:
- Bà ơi, bà có việc gì mà lại đi giữa trời mưa thế này ạ?
Bà cụ ngước lên, tay lau nước mưa nhìn Nam, móm mém cười:
- À, đứa con gái của bà ở làng bên bị ốm, chồng đi công tác xa, nhà chỉ có mỗi hai mẹ con. Bà lo quá nên sang xem sao.
Nam vừa ngoảnh lại nhìn con đường đi sang làng bên vừa suy nghĩ. Đường đi còn xa và khó khăn quá, nếu để cụ đi một mình nhỡ có chuyện gì thì sao? Nhưng nếu mình đưa cụ đi ai sẽ làm trực nhật cho mình, nếu thế cô giáo sẽ phạt mình. Nhưng lúc đó, Nam lại nghĩ đến câu nói của mẹ, khi mình làm được việc tốt mình sẽ cảm thấy vui. Thế rồi, không cần suy nghĩ, Nam nhoẻn cười và nói với cụ:
- Bà ơi, đường từ đây sang làng bên xa lắm. Hay bây giờ, bà vịn vào tay cháu, cháu đưa bà sang làng bên nhé!
Bà cụ mừng rỡ:
- Bà cũng đang lo, đường trơn quá, lỡ ngã thì khổ lắm. May quá, có cháu giúp bà rồi.
Thế là Nam dìu bà đi từ từ sang bên làng bên. Trên đường đi, bà vừa đi vừa hỏi thăm Nam, vừa kể chuyện về người con gái của bà. Đi chừng hơn ba mươi phút, Nam đã đưa cụ tới nhà của cô con gái. Nam lễ phép chào cụ và đi tới trường.
Nhìn đồng hồ Nam vừa lẩm bẩm: “Lần này thì xong rồi, cô giáo sẽ phạt mình vì tội không làm vệ sinh rồi còn đi muộn nữa”. Càng nghĩ, Nam càng đạp xe nhanh hơn. Nhưng trống đã điểm vào lớp, Nam lóc cóc dắt xe vào bãi rồi đi vào lớp.
Vừa đến cửa lớp, chưa kịp xin, cô giáo đã lên tiếng:
- Nam hôm nay em không những không làm vệ sinh mà còn đến muộn hơn ba mươi phút. Cô phạt em lên phòng bảo vệ viết bản tường trình xong về nộp cho cô.
Nét mặt đang vui tươi lúc nãy bỗng chùng xuống, Nam xin phép cô rồi đi viết bản tường trình. Trong đó, Nam có nêu rõ nguyên nhân mình không làm vệ sinh và còn đi học muộn. Sau đó, Nam quay về lớp nộp cho cô giáo. Đọc bản tường trình, nét mặt cô giáo cũng thay đổi. Cô tiến lại gần Nam và nói:
- Cô xin lỗi, em không đáng bị phạt mà em xứng đáng được khen ngợi. Em vào lớp đi.
Nam cảm ơn cô và đi vào chỗ ngồi. Cả lớp đang hoang mang không biết chuyện gì. Cô giáo mới kể lại câu chuyện của Nam. Không nói gì, mọi người nhìn nhau vỗ tay tán thưởng Nam. Nét mặt Nam lại vui vẻ như trước.
Qua câu chuyện trên em thấy, Nam là một bạn học sinh ngoan ngoãn, biết giúp đỡ người lớn tuổi. Bạn xứng đáng được thầy cô và các bạn khen ngợi và là tấm gương sáng để mọi người noi theo.
Hôm qua là ngày đến phiên Nam làm trực nhật. Nhưng Nam đã không hoàn thành tốt nhiệm vụ trực nhật của mình. Nhưng Nam không những không bị phê bình mà còn được biểu dương nữa. Bởi Nam đã làm được một việc làm tốt, giúp đỡ cụ già mà Nam gặp trên đường.
Hôm qua, do ảnh hưởng của dãy áp thấp nên trời mưa suốt cả ngày. Nam vẫn phải thức dậy lọ mọ chuẩn bị đồ đến lớp làm trực nhật. Nam mặc áo mưa, xắn quần đến đầu gối, chân thấp chân cao bước trên con đường nhão nhoét đầy bùn đất, ổ voi ổ gà sũng nước. Chợt Nam nhìn thấy từ xa một cụ đã cao tuổi, vất vả chống chiếc gậy mò mẫm từng bước đi trong mưa. Nam vội đi lại chỗ cụ, lễ phép hỏi:
- Bà ơi, bà có việc gì mà lại đi giữa trời mưa thế này ạ?
Bà cụ ngước lên, tay lau nước mưa nhìn Nam, móm mém cười:
- À, đứa con gái của bà ở làng bên bị ốm, chồng đi công tác xa, nhà chỉ có mỗi hai mẹ con. Bà lo quá nên sang xem sao.
Nam vừa ngoảnh lại nhìn con đường đi sang làng bên vừa suy nghĩ. Đường đi còn xa và khó khăn quá, nếu để cụ đi một mình nhỡ có chuyện gì thì sao? Nhưng nếu mình đưa cụ đi ai sẽ làm trực nhật cho mình, nếu thế cô giáo sẽ phạt mình. Nhưng lúc đó, Nam lại nghĩ đến câu nói của mẹ, khi mình làm được việc tốt mình sẽ cảm thấy vui. Thế rồi, không cần suy nghĩ, Nam nhoẻn cười và nói với cụ:
- Bà ơi, đường từ đây sang làng bên xa lắm. Hay bây giờ, bà vịn vào tay cháu, cháu đưa bà sang làng bên nhé!
Bà cụ mừng rỡ:
- Bà cũng đang lo, đường trơn quá, lỡ ngã thì khổ lắm. May quá, có cháu giúp bà rồi.
Thế là Nam dìu bà đi từ từ sang bên làng bên. Trên đường đi, bà vừa đi vừa hỏi thăm Nam, vừa kể chuyện về người con gái của bà. Đi chừng hơn ba mươi phút, Nam đã đưa cụ tới nhà của cô con gái. Nam lễ phép chào cụ và đi tới trường.
Nhìn đồng hồ Nam vừa lẩm bẩm: “Lần này thì xong rồi, cô giáo sẽ phạt mình vì tội không làm vệ sinh rồi còn đi muộn nữa”. Càng nghĩ, Nam càng đạp xe nhanh hơn. Nhưng trống đã điểm vào lớp, Nam lóc cóc dắt xe vào bãi rồi đi vào lớp.
Vừa đến cửa lớp, chưa kịp xin, cô giáo đã lên tiếng:
- Nam hôm nay em không những không làm vệ sinh mà còn đến muộn hơn ba mươi phút. Cô phạt em lên phòng bảo vệ viết bản tường trình xong về nộp cho cô.
Nét mặt đang vui tươi lúc nãy bỗng chùng xuống, Nam xin phép cô rồi đi viết bản tường trình. Trong đó, Nam có nêu rõ nguyên nhân mình không làm vệ sinh và còn đi học muộn. Sau đó, Nam quay về lớp nộp cho cô giáo. Đọc bản tường trình, nét mặt cô giáo cũng thay đổi. Cô tiến lại gần Nam và nói:
- Cô xin lỗi, em không đáng bị phạt mà em xứng đáng được khen ngợi. Em vào lớp đi.
Nam cảm ơn cô và đi vào chỗ ngồi. Cả lớp đang hoang mang không biết chuyện gì. Cô giáo mới kể lại câu chuyện của Nam. Không nói gì, mọi người nhìn nhau vỗ tay tán thưởng Nam. Nét mặt Nam lại vui vẻ như trước.
Qua câu chuyện trên em thấy, Nam là một bạn học sinh ngoan ngoãn, biết giúp đỡ người lớn tuổi. Bạn xứng đáng được thầy cô và các bạn khen ngợi và là tấm gương sáng để mọi người noi theo.
Ở lớp, người bạn thân thiết nhất với tôi là Tuấn Anh. Cậu không chỉ học giỏi mà còn rất tốt bụng nữa. Tôi đã từng được chứng kiến rất nhiều việc tốt mà Tuấn Anh đã làm.
Tôi vẫn còn nhớ mãi một kỷ niệm vào năm lớp bốn. Khi tiếng trống trường vang lên: “Tùng tùng tùng!”, chúng tôi nhanh chóng chào cô và chạy ào ra cửa lớp. Tôi và Tuấn Anh cùng nhau ra về. Vì nhà khá gần, nên chúng tôi cùng nhau đi bộ về nhà.
Đến ngã tư nọ, chúng tôi nhìn thấy một bà cụ đang sách rất nhiều đồ nặng. Tuấn Anh nhanh chóng chạy đến chỗ bà cụ. Tôi thấy cậu nói gì đó với bà vài câu, rồi nhận lấy túi đồ trên tay bà. Cậu bạn đưa bàn tay mũm mĩm của mình ra nắm lấy đôi tay nhăn nheo của bà cụ. Tuấn Anh dắt bà cụ băng qua đường. Dù con đường lúc này xe cộ đi lại đông đúc, cậu bạn vẫn giơ cánh tay ra vẫy vẫy để xin đường. Sang đường, cụ già nắm hai tay Tuấn Anh, tôi đoán chừng là cụ nói cảm ơn. Tuấn Anh mỉm cười chia tay cụ.
Chứng kiến hành động đẹp đẽ đó, tôi cảm thấy vô cùng khâm phục tấm lòng của Tuấn Anh. Cậu đã trở thành một tấm gương xứng đáng để tôi noi theo.
Hùng là một cậu bạn vô cùng tốt bụng. Bạn rất hay giúp đỡ những người xung quanh. Nghĩ đến Hùng, tôi lại nhớ đến trận bóng ngày hôm ấy, với việc làm đẹp đẽ của Hùng.
Đó là một buổi chiều chủ nhật. Khi ấy, tôi cùng các bạn trong xóm rủ nhau đi đá bóng. Chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện rất vui vẻ về trận đấu sắp tới. Cả nhóm đều hy vọng có thể giành chiến thắng trước đội bóng của xóm Đông - một đội bóng rất mạnh trong làng.
Khi gần đến sân bóng, tôi chợt nhìn sang phía bên kia đường có một cụ bà đang sách một túi đồ rất nặng. Bỗng nhiên có một đám thanh niên bốn năm người đi ngang qua, xô vào người bà cụ khiến bà đánh rơi túi đồ. Chiếc túi rơi xuống đất, những quả cam ở trong túi lăn ra xa. Chắc có lẽ bà cụ vừa đi chợ về. Đám thanh niên nọ thấy vậy nhưng vẫn không quay lại xin lỗi và nhặt đồ lên giúp bà cụ. Họ chỉ quay lại nhìn rồi mỉm cười rồi lại nhanh chóng bước đi.
Lúc ấy, trên đường cũng khá ít người. Những người đi dưới đường cũng không ai chịu dừng xe lại giúp đỡ bà cụ. Bỗng nhiên, tôi thấy Hùng chạy tới giúp bà nhặt những quả cam còn đang rơi, xếp cẩn thận vào chiếc túi rồi đưa lại cho bà cụ. Bà nhìn Hùng mỉm cười rất tươi. Cả nhóm liền chạy tới chỗ Hùng và bà cụ thì nghe thấy cuộc nói chuyện:
- Cảm ơn cháu! Cháu đúng là một đứa trẻ ngoan ngoãn.
Hùng liền nhanh nhảu hỏi bà cụ:
- Bà ơi, bà đi đến đâu để chúng cháu đưa bà đi ạ?
Bà liền trả lời:
- Nhà bà ở bên đường, gần ngay sân bóng kia kìa.
Nghe thấy vậy, cả nhóm cùng đồng thanh đáp:
- Vậy ạ? Vậy để chúng cháu đưa bà qua đường ạ!
Húng nãy giờ mải nói chuyện với bà cụ không để ý đến chúng tôi. Khi nghe thấy thì vô cùng ngạc nhiên, rồi như hiểu ra, cậu mỉm cười. Cả nhóm cùng dắt bà cụ qua đường một cách thật cẩn thận. Trên đường đi, bà cụ còn hỏi han chúng tôi rằng đang đi đâu. Hùng đại diện cả nhóm kể lại cho bà về cuộc thi đấu sắp tới. Bà nói rằng những đứa trẻ tốt bụng như chúng tôi chắc chắn sẽ giành được chiến thắng. Điều đó dường như đã tiếp thêm sức mạnh cho cả đội.
Sau khi đưa bà về đến tận nhà, chúng tôi chào tạm biệt bà để tiếp tục đến sân bóng thi đấu. Cũng may vẫn còn thời gian để chuẩn bị trước trận đấu. Dường như nhờ có việc làm tốt hôm ấy, mà trận thi đấu ấy, đội bóng đã giành chiến thắng trước đối thủ với kết quả 3 - 2.
Quả thật, khi làm được những việc tốt sẽ khiến cho bản thân cảm thấy hạnh phúc. Tôi thầm biết ơn vì Hùng đã dạy cho mình một bài học thật quý giá về lòng tốt.
Trước đây, tôi thường nghĩ rằng trong cuộc sống hằng ngày, không phải ai cũng có cơ hội để làm việc tốt. Nhưng rồi một chuyện đã xảy ra tuần trước khiến tôi hiểu là không phải như vậy. Tôi đã được chứng kiến một tấm gương người tốt việc tốt ngay tại lớp tôi. Tôi xin kể lại về tấm gương ấy là bạn Ngô Xuân Anh.
Hôm ấy là tiết bốn môn sinh học thứ ba, khi cô giáo chưa vào lớp. Cả lớp bỗng xôn xao khi biết Xuân Anh vô tình nhặt được số tiền một trăm nghìn đồng. Tôi thấy khuôn mặt của Xuân Anh đầy suy tư như đang nghĩ ngợi: “Trả hay không trả? Có tiền, chắc là bạn sẽ mua truyện này, mua quần áo mới này và mua những đồ chơi ao ước từ bấy lâu…”
Rồi một bạn trai đột nhiên nói:
- Xuân Anh ơi, đừng đưa tiền cho cô giáo mà dùng tiền khao cả lớp trà đá đi.
Một nửa lớp đồng thanh nói:
- Ừ đúng rồi, Xuân Anh ơi đừng trả.
Nhưng bạn Anh Thư - lớp trưởng của lớp tôi lại nói:
- Xuân Anh à, theo mình thấy bạn hãy đưa lại tiền cho cô giáo để cô trả lại cho người mất đi. Cậu còn nhớ lời cô giáo dạy rằng “nhặt được của rơi, trả người đánh mất” không?
Xuân Anh chỉ cười không nói, rồi nhờ lớp trưởng Anh Thư xin phép cô giáo vắng mặt. Tôi nhìn theo và nghĩ “Hình như bạn muốn trả lại cho người mất”. Một lúc sau bạn lặng lẽ quay trở về phòng tiếp tục học với nét mặt thanh thản.
Quả nhiên, sáng thứ hai, bạn Xuân Anh được cô hiệu trưởng tuyên dương trong giờ chào cờ. Tiếng vỗ tay nồng nhiệt của toàn trường khiến Xuân Anh vô cùng xúc động. Việc làm của bạn ấy đã đánh thức trong tôi sự thật thà trả lại người mất dù là những vật nhỏ bé trong lớp. Tôi chợt hiểu ra rằng ai cũng có cơ hội để làm việc tốt, chỉ cần mình có một trái tim nhân hậu.
Ai cũng có những người bạn tốt đáng trân trọng. Và em cũng vậy. Đó là Thanh Loan - cô bạn thân chơi với em từ nhỏ. Loan là một người bạn tốt, thường xuyên giúp đỡ mọi người xung quanh. Chúng em quen nhau bắt đầu từ một kỉ niệm đáng nhớ vào năm lớp hai.
Hôm đó, lớp em có giờ tập làm văn. Khi đến lớp, em mới phát hiện ra mình đã bỏ quên hộp bút ở nhà. Em cảm thấy vô cùng lo lắng, vì cô giáo yêu cầu mỗi bạn đều phải chuẩn bị bút mực đầy đủ. Em đã hỏi một vài bạn ngồi xung quanh xem ai có bút mực không, nhưng bạn nào cũng đều chỉ có một chiếc bút. Chỉ còn năm phút nữa là đến giờ học, em không biết phải làm sao. Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên:
- Phương Anh ơi, có phải cậu muốn mượn bút mực không?
Thì ra đó là Thanh Loan. Em nhìn bạn rồi gật đầu. Thanh Loan liền mỉm cười rồi lôi từ hộp bút ra một chiếc bút mực vẫn còn khá mới:
- Mình cho bạn mượn chiếc bút của mình này!
Em lắc đầu, hỏi Loan:
- Nếu mình lấy chiếc bút này thì bạn sẽ dùng cái gì?
Loan khẽ mỉm cười nói với em:
- Không sao đâu, mình vẫn còn một chiếc bút nữa này.
Em cảm thấy thật cảm kích Loan, nhận lấy chiếc bút và nói với bạn:
- Cảm ơn Loan nhiều nhé!
Nhờ có sự giúp đỡ của Loan mà ngày hôm đó, em đã hoàn thành xuất sắc bài tập làm văn của mình. Em còn được cô giáo tuyên dương trước lớp vì bài văn hay.
Sau ngày hôm đó, em và Loan đã trở thành những người bạn vô cùng thân thiết của nhau. Cả hai đã cùng giúp đỡ nhau rất nhiều. Em rất yêu quý Thanh Loan.
Ở lớp, tôi thường chơi thân với Hoàng Bách. Đó là một cậu bạn vừa học giỏi, vừa tốt bụng. Hôm qua, cậu đã làm một việc tốt khiến tôi ngưỡng mộ và cần học tập.
"Tùng tùng tùng!" Hồi trống quen thuộc vang lên, chúng tôi nhanh chóng chào cô và chạy ào ra cửa lớp. Tôi và Bách đi ra cổng 2. Thường ngày, tôi vẫn hẹn mẹ ở đó. Còn nhà của Bách ở ngay đối diện cổng trường nên hai đứa cùng đi ra cổng. Cổng trường lúc này tấp nập người. Bách tạm biệt tôi rồi tiến về phía đường. Từ xa, tôi đã quan sát thấy Bách đứng nói chuyện với một bà cụ. Nói vài câu, Hoàng Bách và bà cụ đi đến trước vạch trắng sang đường. Cậu bạn đưa bàn tay mũm mĩm của mình ra nắm lấy đôi tay nhăn nheo của bà cụ. Bách dắt bà cụ băng qua đường. Dù con đường lúc này xe cộ đi lại đông đúc, cậu bạn vẫn giơ cánh tay ra vẫy vẫy để xin đường. Sang đường, cụ già nắm hai tay Bách, tôi đoán chừng là cụ nói cảm ơn. Bách mỉm cười chia tay cụ và mở cổng vào nhà của mình.
Sáng nay, tôi kể lại cho Bách sự việc hôm qua tôi nhìn thấy. Cậu bạn chỉ cười và bảo việc sang đường lúc đông xe cộ đã quen thuộc với cậu rồi. Tôi thật may mắn khi có một người bạn tốt bụng như vậy.