Tailieumoi.vn xin giới thiệu bài văn mẫu Đoạn văn ghi lại cảm xúc về bài thơ Chuyện cổ tích về loài người hay nhất, giúp các em có thêm tài liệu tham khảo trong quá trình ôn tập, củng cố kiến thức cho bài thi sắp tới. Mời các bạn đón xem:
Đoạn văn ghi lại cảm xúc về bài thơ Chuyện cổ tích về loài người
Đề bài: Viết một đoạn văn ghi lại cảm xúc về bài thơ Chuyện cổ tích về loài người
Đoạn văn ghi lại cảm xúc về bài thơ Chuyện cổ tích về loài người - Mẫu 1
Chuyện cổ tích về loài người - một bài thơ gửi gắm nhiều bài học sâu sắc. Ngay từ nhan đề, người đọc đã có cảm nhận bài thơ mang dáng vẻ những truyện cổ tích mà bà, mẹ vẫn thường hay kể. Dưới hình thức một bài thơ, nhưng tác phẩm lại giàu tính tự sự được kể lại để lí giải về nguồn gốc của loài người. Tác giả lần lượt kể lại sự ra đời của các sự vật. Đầu tiên trời sinh ra trước tiên là trẻ em. Sau đó, để trẻ em có được một môi trường sống thật tốt, mới có sự ra đời của những sự vật khác trên trái đất như thiên nhiên (cây cối, ánh sáng, con đường…) và con người (mẹ, bà, bố, thầy cô…). Mỗi một sự vật, Xuân Quỳnh lại dùng những cách miêu tả khéo léo để người đọc dễ dàng hình dung hơn. Từ những hình ảnh đó, người đọc thấy được tình yêu thương dành cho trẻ em của Xuân Quỳnh, cũng như gửi gắm thông điệp hãy luôn yêu thương, chăm sóc trẻ em.
“Chuyện cổ tích về loài người” của Xuân Quỳnh là bài thơ đem đến cho tôi nhiều cảm nhận sâu sắc. Dưới hình thức là một bài thơ, nhưng tác giả không chỉ bộc lộ cảm xúc mà còn sử dụng kết hợp cả tự sự và miêu tả nhằm giúp cho tác phẩm trở nên hấp dẫn, sinh động hơn. Xuân Quỳnh đã kể về quá trình hình thành của mọi vật trên trái đất. Khi trái đất vẫn còn trần trụi, không có một dáng cây hay ngọn cỏ. Ánh sáng của mặt trời cũng chưa xuất hiện, chỉ toàn là bóng đêm Không khí chỉ màu đen, vẫn chưa có màu sắc khác. Trời đã sinh ra trẻ con đầu tiên. Một cách lí giải độc đáo, khác hẳn với quy luật tự nhiên. Nhưng qua đó, chúng ta thấy được tình yêu mà tác giả dành cho trẻ con. Trẻ con được sinh ra trước nhất. Sau đó, mọi vật ra đời đều nhằm đáp ứng nhu cầu của trẻ con. Đôi mắt của trẻ em rất sáng nhưng chưa thể nhìn thấy gì, vì vậy mặt trời nhô cao để chiếu sáng vạn vật, giúp trẻ con nhìn rõ. Cây, cỏ ra đời giúp trẻ con có thể phân biệt được màu sắc. Chim chóc ra đời giúp trẻ con cảm nhận được âm thanh. Dòng sông, đám mây, biển cả giúp trẻ con biết cảm nhận về giá trị cuộc sống. Còn con đường xuất hiện là giúp trẻ con tập đi. Sự xuất hiện của mẹ, bà, bố cũng đều vì trẻ con khao khát yêu thương, tìm hiểu và học hỏi. Bài thơ giúp tôi thêm yêu quý và trân trọng những đứa trẻ hơn.
Bài thơ “Chuyện cổ tích về loài người” của Xuân Quỳnh đã đem đến cho em nhiều ấn tượng. Tác phẩm có sự kết hợp giữa yếu tố tự sự miêu tả. Nhà thơ đã kể lại quá trình hình thành của trái đất, cũng như mọi vật. Thật là thú vị khi đọc những câu thơ đầu tiên. Cách lí giải của Xuân Quỳnh thật độc đáo. Trẻ em được trời sinh ra trước nhất. Sau đó, để đáp ứng nhu cầu của trẻ em mà các sự vật khác lần lượt ra đời. Đôi mắt của trẻ em rất sáng nhưng chưa thể nhìn thấy. Vậy nên mặt trời xuất hiện cho trẻ con nhìn rõ. Màu xanh của cây cỏ, màu đỏ bông hoa giúp trẻ con nhận biết màu sắc. Cây cối, lá cỏ đã giúp trẻ con cảm nhận về kích thước. Tiếng chim hót, tiếng gió thổi cho trẻ con cảm nhận âm thanh. Dòng sông ra đời giúp trẻ con có nước để tắm. Biển xuất hiện để trẻ con suy nghĩ. Con đường hình thành để trẻ con tập đi. Những sự vật trên đã được miêu tả một cách tinh tế, sinh động giúp cho người đọc dễ dàng hình dung và cảm nhận. Và rồi tiếp đến là sự ra đời của những người thân trong gia đình. Đầu tiên là tình mẫu tử thiêng liêng, đáng quý nhất. Mẹ là người ra đời đầu tiên. Mẹ đã đem đến lời ru cho trẻ con. Trong lời ru đó đã gửi gắm âm thanh, mùi vị, hương sắc, hình dáng... của thiên nhiên để con trẻ cảm nhận. Khi lớn hơn, người bà sẽ ra đời để kể cho trẻ con nghe thật nhiều những câu chuyện hay. Tiếp đến, bố đã xuất hiện và “bố bảo”, “bố dạy” mà trẻ em “ biết ngoan”, “biết nghĩ”. Và rồi trẻ con dần lớn lên, cần biết thêm nhiều kiến thức. Vậy là trường học được mở ra để dạy trẻ em học, thầy cô giáo chính là người cung cấp kiến thức, dạy dỗ trẻ em nên người. Lớp, trường, bàn, ghế, cái bảng, cục phấn, chữ viết, thầy giáo à những biểu tượng thể hiện sự thay đổi kỳ diệu cuộc sống loài người trên trái đất ngày một văn minh. Có thể khẳng định rằng, “Chuyện cổ tích về loài người” là một tác phẩm hay, giàu cảm xúc.
Bài thơ “Chuyện cổ tích về loài người” của Xuân Quỳnh khiến tôi cảm thấy vô cùng yêu thích. Nhà thơ đã có những lí giải vô cùng độc đáo về nguồn gốc của vạn vật, dưới con mắt của một người yêu trẻ thơ. Khi Trái Đất vẫn còn trần trụi, không có một ngọn cỏ hay dáng cây, mặt trời cũng chưa xuất hiện và bóng đêm thì bao trùm khắp mọi nơi, thì trẻ con đã được sinh ra đầu tiên. Và mọi vật sau đó ra đời nhằm để đáp ứng những nhu cầu của trẻ em. Đôi mắt của trẻ em rất sáng nhưng chưa thể nhìn thấy nên mặt trời đã xuất hiện cho trẻ con nhìn rõ. Muốn cho trẻ em nhận biết màu sắc thì cây mới có màu xanh, hoa mới có màu đỏ. Để trẻ em cảm nhận được âm thanh thì loài chim được sinh ra với tiếng hót. Dòng sông ra đời để trẻ em có thể thoải thích tắm mát. Đến biển cả rộng lớn để trẻ em khám phá, phiêu lưu. Con đường xuất hiện cũng là để trẻ em tập đi. Không chỉ có vậy, trẻ em cần có sự chăm sóc, cũng như tình yêu thương. Người mẹ đã ra đời để đem lại những thứ đó. Tiếp đến, người bà cũng xuất hiện và mang đến nhiều điều thật đẹp đẽ. Câu chuyện kể của bà đã làm nên tuổi thơ của trẻ em. Và bố cũng xuất hiện, dạy cho trẻ biết khám phá những điều mới mẻ trong cuộc sống. Khi lớn lên, trẻ con sẽ đi học, vậy là trường lớp, bàn ghế, thầy cô đã xuất hiện. Cách lí giải của Xuân Quỳnh thất hóm hỉnh, mà gửi gắm một thông điệp sâu sắc. Tác phẩm giúp tôi hiểu được tình yêu thương của nhà thơ dành cho trẻ em. “Chuyện cổ tích của loài người” quả đúng là một câu chuyện độc đáo về con người.
“Chuyện cổ tích về loài người” của Xuân Quỳnh đã đem đến cho người đọc những lí giải thú vị về nguồn gốc của loài người. Khổ thơ đầu tiên đã cho chúng ta hình dung được cuộc sống trên trái đất khi mới có loài người “chỉ toàn là trẻ con”. Đến các khổ thơ tiếp theo, mọi vận trong tự nhiên ra đời để phục vụ những nhu cầu của trẻ em. Đôi mắt của trẻ em rất sáng nhưng chưa thể nhìn thấy nên mặt trời đã xuất hiện cho trẻ con nhìn rõ. Muốn cho trẻ em nhận biết màu sắc thì cây mới có màu xanh, hoa mới có màu đỏ. Để trẻ em cảm nhận được âm thanh thì loài chim được sinh ra với tiếng hót. Dòng sông ra đời để trẻ em có thể thoải thích tắm mát. Đến biển cả rộng lớn để trẻ em khám phá, phiêu lưu. Con đường xuất hiện cũng là để trẻ em tập đi. Rõ ràng, cách lí giải này trái ngược với quy luật tự nhiên, nhưng lại rất thú vị, độc đáo. Tiếp đến, Xuân Quỳnh lí giải về sự ra đời của những người thân mẹ, bà, bố. Người mẹ xuất hiện yêu thương và chăm sóc trẻ em. Bà đã đến với thế giới để giúp trẻ con hiểu hơn về những nét đẹp của đất nước, văn hóa. Khi trí tuệ của trẻ em ngày càng phát triển. Bởi vậy mà cần có sự dạy dỗ của người bố. Nhà thơ lại tiếp tục lí giải sự ra đời của tiếng nói, rồi có chữ viết, có nền giáo dục. Con người được học hành và cuộc sống con người ngày một văn minh: biết mở trường dạy trẻ em học, biết đào tạo, biết “sinh ra thầy giáo” để dạy dỗ trẻ em. Lớp, trường, bàn, ghế, cái bảng, cục phấn, chữ viết, ông thầy... là những biểu tượng thể hiện sự thay đổi kì diệu cuộc sống loài người trên trái đất ngày một văn minh. Như vậy, qua bài thơ, tôi đã cảm nhận được lòng yêu trẻ của tác giả được thể hiện trong bài thơ Chuyện cổ tích về loài người hết sức đằm thắm, nồng hậu.
Nhan đề “Chuyện cổ tích về loài người” của Xuân Quỳnh đã gợi nhắc cho người đọc nhớ về những câu chuyện cổ tích mà bà thường kể về một thời đại xa xưa ngày trước. Khi đọc tác phẩm, người đọc cảm thấy cách lý giải nguồn gốc loài người của tác giả thật thú vị. Dưới hình thức một bài thơ, những tác phẩm lại giàu tính tự sự, giống như một câu chuyện được kể lại theo trình tự thời gian. Trước hết tác giả khẳng định trời sinh ra trước tiên là trẻ em. Sau đó, để trẻ em có được một môi trường sống thật tốt, mới có sự ra đời của những sự vật khác trên trái đất. Ở đây, nhà thơ đã sử dụng những hình ảnh miêu tả sinh động để giúp người đọc hiểu hơn về sự ra đời của thiên nhiên. Kế tiếp là sự ra đời của mẹ giúp trẻ em cần có tình yêu thương, sự chăm sóc. Bà được sinh ra để giáo dục trẻ em về những giá trị truyền thống, đạo đức tốt đẹp. Còn bố được sinh ra để dạy trẻ em thêm hiểu biết, trưởng thành. Cuối cùng trường lớp là nơi trẻ em đến để học tập, vui chơi còn thấy giáo là người dạy dỗ trẻ em ở đó. Có thể khẳng định, với bài thơ này, Xuân Quỳnh muốn gửi gắm tình yêu thương của Xuân Quỳnh dành cho trẻ em.
Đến với “Chuyện cổ tích về loài người”, Xuân Quỳnh đã lí giải cho người đọc về nguồn gốc của loài người một cách độc đáo mà thú vị. Viết theo hình thức một bài thơ, nhưng tác phẩm lại giàu tính tự sự, giống như một câu chuyện được kể lại - về nguồn gốc loài người. Đó là khi trái đất vẫn còn trần trụi, không có một dáng cây hay ngọn cỏ. Ánh sáng của mặt trời cũng chưa xuất hiện, chỉ toàn là bóng đêm. Trời đã sinh ra trẻ em đầu tiên - đây chính là cách lý giải nguồn gốc có phần trái ngược với thực tế. Sau đó, tác giả lại lí giải cho người đọc về sự ra đời của mọi vật. Tất cả bắt nguồn từ trẻ em. Đôi mắt của trẻ em rất sáng nhưng chưa thể nhìn thấy gì, vì vậy mặt trời xuất hiện cho trẻ con nhìn rõ. Để giúp trẻ con nhận biết màu sắc thì cây mới có màu xanh, hoa mới có màu đỏ. Không chỉ màu sắc mà còn có âm thanh được trẻ con cảm nhận khi loài chim được sinh ra với tiếng hót. Dòng sông, biển cả, đám mây, con đường ra đời cũng là để phục vụ cuộc sống của trẻ con. Những câu tự sự nhưng lại đan xen cả miêu tả. Qua việc lí giải này, người đọc thấy được tình yêu thương sâu sắc của nhà thơ dành cho trẻ em. Không chỉ là thiên nhiên, mà trẻ em cần có được tình yêu thương của những người thân trong gia đình: người bà, người mẹ, người bố; cùng với sự ra đời của trường lớp, thầy cô… Với bài thơ, Xuân Quỳnh đã cho người đọc thấy được tình yêu thương dành cũng như thông điệp rằng hãy chăm sóc và nâng niu trẻ em.
Bài thơ “Chuyện cổ tích về loài người” của Xuân Quỳnh khiến tôi cảm thấy vô cùng yêu thích. Nhà thơ đã có những lí giải vô cùng độc đáo về nguồn gốc của vạn vật, dưới con mắt của một người yêu trẻ thơ. Khi Trái Đất vẫn còn trần trụi, không có một ngọn cỏ hay dáng cây, mặt trời cũng chưa xuất hiện và bóng đêm thì bao trùm khắp mọi nơi, thì trẻ con đã được sinh ra đầu tiên. Và mọi vật sau đó ra đời nhằm để đáp ứng những nhu cầu của trẻ em. Đôi mắt của trẻ em rất sáng nhưng chưa thể nhìn thấy nên mặt trời đã xuất hiện cho trẻ con nhìn rõ. Muốn cho trẻ em nhận biết màu sắc thì cây mới có màu xanh, hoa mới có màu đỏ. Để trẻ em cảm nhận được âm thanh thì loài chim được sinh ra với tiếng hót. Dòng sông ra đời để trẻ em có thể thoải thích tắm mát. Đến biển cả rộng lớn để trẻ em khám phá, phiêu lưu. Con đường xuất hiện cũng là để trẻ em tập đi. Không chỉ có vậy, trẻ em cần có sự chăm sóc, cũng như tình yêu thương. Người mẹ đã ra đời để đem lại những thứ đó. Tiếp đến, người bà cũng xuất hiện và mang đến nhiều điều thật đẹp đẽ. Câu chuyện kể của bà đã làm nên tuổi thơ của trẻ em. Và bố cũng xuất hiện, dạy cho trẻ biết khám phá những điều mới mẻ trong cuộc sống. Khi lớn lên, trẻ con sẽ đi học, vậy là trường lớp, bàn ghế, thầy cô đã xuất hiện. Cách lí giải của Xuân Quỳnh thất hóm hỉnh, mà gửi gắm một thông điệp sâu sắc. Tác phẩm giúp tôi hiểu được tình yêu thương của nhà thơ dành cho trẻ em. “Chuyện cổ tích của loài người” quả đúng là một câu chuyện độc đáo về con người.
Khi đọc “Chuyện cổ tích của loài người”, tôi cảm thấy ấn tượng nhất với đoạn thơ nói về sự ra đời của mẹ. Tình mẫu tử vốn là thứ tình cảm thiêng liêng nhất trong cuộc sống. Người mẹ đã dành cho trẻ con sự chăm sóc từ khi mới sinh ra, cho đến khi lớn lên, trưởng thành. Người mẹ nâng niu con trong bàn tay, chăm sóc con từ cái ăn đến giấc ngủ với lời ru, tiếng hát. Những lời ru đã mở ra cho trẻ con những hiểu biết về thế giới xung quanh. Tác giả đã liệt kê ra các hình ảnh, màu sắc, hương vị xuất hiện từ lời ru của mẹ. Chỉ bằng những câu thơ ngắn gọn, Xuân Quỳnh đã giúp cho người đọc hiểu được ý nghĩa của người mẹ đối với trẻ con thật là sâu sắc.
Bài thơ "Chuyện cổ tích về loài người" của Xuân Quỳnh mang đậm tính tự sự và lý thú khi giới thiệu nguồn gốc loài người thông qua một cách lý giải tưởng tượng và phong cách câu chuyện cổ tích. Dưới bàn tay tài hoa của nhà thơ, bài thơ này trở thành một câu chuyện sâu sắc về sự ra đời của loài người và những yếu tố quan trọng trong cuộc sống. Bài thơ mở đầu bằng một khẳng định mạnh mẽ: "Trời sinh ra trước tiên là trẻ em." Điều này thể hiện sự tôn vinh và quan trọng của tuổi thơ, thời kỳ trong đó con người trải qua giai đoạn đầu của cuộc đời, đầy sự tò mò và hứng thú. Tuổi thơ được coi là thời gian trong sáng và trong đó ẩn chứa nhiều tiềm năng. Nhà thơ tiếp tục miêu tả những yếu tố tạo nên môi trường sống tốt cho trẻ em. Đầu tiên, có sự xuất hiện của thiên nhiên, những sự vật trên trái đất như cây cỏ, động vật, biển cả. Những hình ảnh này nhấn mạnh vai trò của môi trường tự nhiên trong việc cung cấp nguồn tri thức và trải nghiệm cho trẻ em.
Sau đó, mẹ được giới thiệu là người sinh ra để yêu thương và chăm sóc trẻ em. Bà là người giáo dục về giá trị truyền thống và đạo đức, đóng vai trò quan trọng trong việc hình thành tính cách và tư duy của trẻ. Bố, trong bài thơ, là người được sinh ra để giúp trẻ em hiểu biết và trưởng thành hơn. Điều này thể hiện vai trò của học giáo và giáo dục trong cuộc sống của con người. Cuối cùng, trường lớp được đề cập là nơi trẻ em đến để học tập, vui chơi và gặp gỡ giáo viên. Nhà thơ nhấn mạnh vai trò của giáo viên trong việc dạy dỗ và hướng dẫn trẻ em. Bài thơ này thể hiện tình yêu thương của Xuân Quỳnh dành cho trẻ em và tầm quan trọng của việc xây dựng môi trường và những giáo dục tích cực để hình thành những con người tốt đẹp hơn trong tương lai.
Bài thơ "Chuyện cổ tích về loài người" của nhà thơ Xuân Quỳnh thực sự là một tác phẩm thơ đầy tương tác và sâu sắc, lấy góc nhìn trong trẻo và hồn nhiên của một đứa trẻ nhỏ để khám phá nguồn gốc và giá trị của cuộc sống. Bài thơ này không chỉ là một câu chuyện cổ tích mà còn là một thông điệp về tình yêu thương, quan tâm và trách nhiệm của chúng ta đối với thế hệ trẻ. Bài thơ bắt đầu bằng việc thiết lập trẻ nhỏ là người đầu tiên xuất hiện trên trái đất này. Trẻ nhỏ được miêu tả như một biểu tượng của sự tươi mới và tiềm năng. Để trẻ em có thể phát triển và trưởng thành, cần có môi trường tốt lành và yêu thương. Đó là lý do tại sao ánh sáng, biển trời, cây cối, cỏ hoa xuất hiện - để tạo ra một thế giới tươi đẹp cho trẻ em phát triển. Nhà thơ Xuân Quỳnh tiếp tục thể hiện tầm quan trọng của gia đình và giáo dục trong cuộc sống của trẻ em. Bố mẹ, ông bà, thầy cô được nhắc đến như những người có trách nhiệm chăm sóc và hướng dẫn trẻ em. Điều này nhấn mạnh rằng sự yêu thương và sự chăm sóc của người lớn đối với trẻ em là quan trọng như ánh sáng và không khí đối với cây cỏ. Bài thơ này thể hiện tình cảm đầy sâu sắc và yêu thương đối với thế hệ trẻ và nhấn mạnh rằng chúng ta cần phải bảo vệ và nuôi dưỡng tương lai của chúng ta. Nó khám phá một góc nhìn đầy tinh tế về nguồn gốc của mọi thứ và tạo nên một thông điệp mạnh mẽ về tầm quan trọng của trẻ em trong xã hội.