TOP 20 bài Kể lại một trải nghiệm khiến em thay đổi, tự hoàn thiện mình 2024 SIÊU HAY

617

Tailieumoi.vn xin giới thiệu bài văn mẫu Kể lại một trải nghiệm khiến em thay đổi, tự hoàn thiện mình hay nhất, giúp các em có thêm tài liệu tham khảo trong quá trình ôn tập, củng cố kiến thức cho bài thi sắp tới. Mời các bạn đón xem:

Kể lại một trải nghiệm khiến em thay đổi, tự hoàn thiện mình

Đề bài: Viết bài văn kể lại một trải nghiệm khiến em thay đổi, tự hoàn thiện mình

Kể lại một trải nghiệm khiến em thay đổi, tự hoàn thiện mình - Mẫu 1

Có ai trong chúng ta mà không từng đi qua những khó khăn, thử thách, vấp ngã liên hồi. Trong cuộc đời của mình, bão giông xảy đến vô số. Nhưng tôi hiểu, qua bão giông, tôi sẽ thêm hoàn thiện và sẽ thay đổi mỗi ngày để trở nên tốt hơn. Câu chuyện này là khi tôi học lớp một, tôi đã không đạt học sinh giỏi. 

Kí thự,c danh hiệu học sinh giỏi, nghe phù phiếm lắm. Lớp một, sáu tuổi, tôi chẳng biết gì ngoài việc đạt giấy khen, đạt điểm tốt để bố mẹ có thể vui lòng về mình. Vậy mà tôi không được giấy khen. 

Trong lần kiểm tra hôm ấy, tôi làm không tốt bài thi của mình. Tôi thi bài thi Tiếng Việt gồm đọc và viết vào buổi sáng thì rất tốt. Tôi cố gắng cẩn thận từng li từng tí. Đêm hôm trước, tôi còn thức khuya để ôn bài vì muốn bài làm của mình hoàn thiện và tốt hơn. Tôi lấy nụ cười của bố mẹ làm động lực để cố gắng hơn trong việc hoàn thiện mình. Để rồi, chỉ chốc lát thôi, tôi hoàn toàn sụp đổ khi chiều đến. Tôi không thể làm đuộc bài toán. Tôi hoàn toàn bó tay, bất lực. Tôi buồn lắm  Tôi đặt ra cho bản thân những giả thiết giá như, nếu như nhưng đều vô dụng. Tôi vô dụng nên mới không biết làm bài tập. 

Về nhà, tôi không dám kể cho bố mẹ nghe chuyện. Tôi giấu kín trong lòng mình những suy tư, trăn trở về con điểm dở tệ kia sẽ tới, về chiếc giấy khen vụt xa tầm tay. Tôi không đạt giấy khen rồi. CÔ giáo thông báo về gia đình. Tôi chỉ đạt điểm tám vớt vát, vừa đủ cho một chiếc giấy khen học sinh khá. Dù tôi được mười Tiếng Việt thì cũng không đủ để tôi đạt giấy khen học sinh giỏi. Mọi thứ chỉ là vấp ngã nho nhỏ đầu đời nhưng tôi lại chẳng thể quên. Tôi mãi nhớ thất bại ngày ấy.

Thời gian trôi qua chớp mắt, tôi đã lớn khôn. Tôi không còn bị một danh hiệu làm cho mờ mắt hay đắn đo quá nhiều. Nhưng có một thứ tôi mãi nhớ:  sự thất vọng của bố mẹ. Chỉ một điều ấy thôi mà tim tôi đau nhức từng nhịp. Tôi, thay đổi và phải hoàn thiện, đó là những gì mà tôi nhắc nhở mình mỗi ngày. 

kể lại 1 trải nghiệm khiến em thay đổi , tự hoàn thiện bản thân mình ( ko  chép hoặc tham khảo trong văn mẫu và ko copy trên mạng mình sẽ

Kể lại một trải nghiệm khiến em thay đổi, tự hoàn thiện mình - Mẫu 2

Khi còn là học sinh lớp 2.Tôi đã có 1 lần quên ko làm bài tập.Hôm đó , cô giáo đã giao rất nhiều bài và cả bài học thêm của tôi nữa.

Vì gấp quá nên tôi đã quên béng mất và ko làm vở bài tập.Sáng hôm sau đến lớp tôi mới phát hiện ra rằng mình đã quên ko làm bài.Tôi cầu mong rằng cô sẽ ko thu vở lên.Tiết đầu, may là lớp tôi học thể dục ,tôi đã nghĩ ra 1 sáng kiến trong đầu:"mình sẽ xin lớp trưởng cho mình ở lại lớp để làm bài tập,như vậy cô sẽ ko mắng mình nữa". Tôi đang định làm thì con bạn cùng bàn tôi cứ lôi tôi ra sân chơi trò đuổi bắt với nó,lúc đầu tôi còn đuổi nó đi.Nhưng lúc sau, tôi thấy đám bạn chơi vui quá nên đã kệ vở bài tập ở đó và ra chơi cùng đám bạn,nên tôi định tý nữa sẽ mượn vỏ của 1 đứa nào đó và chép.Đến giờ của cô,tôi mới sực nhớ ra rằng mình đã vui quá nên ko làm bài tập.Tôi đã cuống cuồng mượn vở nhưng tụi nó đều nộp hết lên cho cô rồi.Thằng tổ trưởng  cũng đi đến chỗ tôi và thu vở tôi lên.Và rồi chuyện gì đến cũng sẽ phải đến.Cô đã gọi tôi lên bảng,nhưng vì là đầu năm nên cô chỉ nhắc nhở và nêu lên nhóm lớp.Về đến nhà bố mẹ đã trách mắng tôi và bắt tôi viết BẢN KIỂM ĐIỂM.Từ hôm đó tôi ko bao giờ dám như vậy nữa,bố mẹ cũng đẫ giảm bớt viêc học thêm cho tôi.Sau sự việc đó tôi đã rút ra được 1 bài học nhớ đời.Tuy đó là 1 kỉ niệm buồn nhưng tôi lại thấy rất vui,vui vì mình rút ra được bài học và làm thay đổi bản thân mình.

Kể lại một trải nghiệm khiến em thay đổi, tự hoàn thiện mình - Mẫu 3

Trong cuộc đời, chắc hẳn ai cũng đã gặp may không nhiều cũng ít, tôi cũng không ngoại lệ. Trong đó, có một lần tôi sẽ không thể nào quên vì đã may mắn được giúp đỡ. Đó là hồi tôi còn học lớp Ba.

Lúc ấy, tôi chỉ là cậu bé tám chín tuổi nên vẫn còn ngây thơ, dại dột. Tôi vẫn còn nhớ rõ ngày hôm đó là thứ sáu, ngày mười ba. Không mê tín nhưng nghe mọi người nói thì đó là ngày xui nhưng lại là ngày may mắn của tôi. Hôm đó, mẹ cho tôi năm chục ngàn để mua sách. Khác mọi lần, lần này tôi chỉ đi có một mình. Vừa bước xuống khỏi thang cuốn, thay vì đi thẳng vào nhà sách tôi bỗng choáng ngợp với thiên đường trò chơi ở bên cạnh. Với một đứa con nít tuổi tôi, trò chơi luôn là thứ hấp dẫn nhất trên đời. Không chần chừ, tôi cứ thẳng tiến đến khu trò chơi.

Một thời gian trôi qua, trời cũng đã tối. Tôi nhận ra là mình vẫn chưa mua sách nên tạm biệt khu trò chơi chạy vội sang nhà sách. A! Cuốn sách cần tìm đây rồi. Tôi háo hức chạy đến chỗ cô thu ngân. Chạy vọt lên bác nọ đã chờ xếp hàng tự nãy giờ. Sau khi quét mã vạch, cô thu ngân đọc số tiền. Cả người tôi sững sờ. Lúc đó, tôi nghĩ: “Không! Không phải! Mình chỉ tưởng tượng thôi!”. Lại gần hơn một tí, tôi hỏi lại: “Giá tiền bao nhiêu ạ?”. Cô thu ngân nói lại giá tiền. Giá như lúc nãy tôi không phí tiền vào những trò vô bổ ấy thì có hay hơn không. Nhưng hối hận cũng đã muộn, rõ ràng là tôi không thể trả tiền mua sách. Chẳng lẽ, mất cả buổi chiều lại về nhà nói với mẹ là tôi không đủ tiền mua sách? Chứng kiến cảnh tượng đó, người đàn ông lúc nãy thò tay vào túi rút ra tờ 50.000 đồng thả nhẹ xuống đất. Sau đó, bác cúi xuống, nhặt tờ tiền lên, vỗ nhẹ vai tôi và nói: “Cháu ơi, cháu làm rơi tiền này!”

Lúc đó, tôi cũng đã hiểu hết mọi chuyện. Thật tình là tôi không ngửa tay xin bố thí, nhưng rõ ràng tôi rất tôn trọng sự giúp đỡ trong tình huống trớ trêu này. Tôi chẳng biết làm gì ngoài việc cảm ơn bác. Tôi thật sự xúc động vì qua cách ăn mặc giản dị của bác, tôi đoán bác không phải là một người giàu có. Quả thật số tiền đó rất cần với tôi vào lúc này.Tôi cầm cẩn thận tờ tiền đưa cho cô thu ngân. Cô tính tiền rồi cho sách và hóa đơn vào túi đưa cho tôi. Ra cổng tôi nghĩ rằng nên trả lại tiền thừa cho bác ấy nhưng khi quay lại thì bác ấy đã đi đâu mất. Không phải tiền mình nên tôi đã bỏ số tiền đó vào thùng từ thiện cạnh cửa ra vào. Sau đó, tôi ra về. Trên đường không thể nào thôi nghĩ về câu chuyện lúc nãy. Vì có cái đầu ham nghĩ nên nhiều câu hỏi xuất hiện trong tôi. Nếu không có số tiền giúp đỡ của bác ấy thì lúc bấy giờ tôi có thể yên tâm rảo bước về nhà không? Kinh tế gia đình bác ấy có khá không?

Dù đã ba năm trôi qua, tôi đã là cậu học trò lớp 6 nhưng vẫn không thể nào quên được kỉ niệm ngày hôm đó. Tôi vẫn ước mong có một ngày may mắn tình cờ được gặp lại người bác năm xưa để tôi nói lời cảm ơn và trả lại số tiền cho bác. Cũng từ trải nghiệm này, tôi tự hứa với bản thân luôn phải biết ngoan ngoãn, nghe lời ông bà cha mẹ, làm nhiều điều tốt để tạo ra may mắn cho chính mình và những người xung quanh.

Kể lại một trải nghiệm khiến em thay đổi, tự hoàn thiện mình - Mẫu 4

Trong cuộc sống, mỗi người đều có những trải nghiệm đáng quý. Điều đó giúp chúng ta nhận ra nhiều bài học bổ ích cho chính mình. Và bản thân tôi cũng có được trải nghiệm như vậy.

Tôi đã thi đỗ vào một trường cấp 2 chuyên của huyện. Điều đó khiến mọi người trong gia đình rất tự hào. Tôi cũng cảm thấy vô cùng sung sướng khi nhận được những lời khen ngợi. Nhưng cũng chính vì vậy mà khi vào năm học tôi trở nên chủ quan, chểnh mảng trong việc học tập.
Trong lớp học mới, tôi quen được rất nhiều người bạn. Chúng tôi thường xuyên bày trò nghịch ngợm. Tất cả đều cho rằng mình cần được nghỉ ngơi sau những tháng ngày ôn thi vất vả và năm học đầu cấp kiến thức rất nhẹ nhàng. Tôi cũng cho rằng bản thân mình thông minh, đến cuối kì thi chỉ cần xem lại bài là có thể nắm được kiến thức. Một lần nọ, tôi đã bỏ học theo nhóm bạn đi chơi. Hôm đó, chúng tôi có tiết học của cô giáo chủ nhiệm. Chúng tôi đã đồng loạt viết giấy phép, ngụy tạo cả chữ ký phụ huynh để lên bàn cô rồi rủ nhau đi ra suối chơi. Nhưng cô giáo đã phát hiện ra. Cô nói rằng sẽ gọi điện trao đổi với phụ huynh.

Ngày hôm đó, tôi ngồi trong lớp học mà lòng đầy lo lắng. Tôi bắt đầu cảm thấy ân hận về hành động của mình. Những lời cô giáo nói với chúng tôi khiến tôi vẫn còn nhớ như in. Đến chiều về nhà, khi thấy tôi, mẹ không quát mắng mà chỉ hỏi han tôi. Điều đó khiến tôi rất ngạc nhiên. Sau bữa cơm tối, tôi lên phòng ngồi học bài. Bỗng nhiên, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa. Mẹ bước vào, trò chuyện với tôi. Mẹ nói rằng đã nhận được cuộc gọi từ cô giáo chủ nhiệm của tôi. Tôi lo lắng chờ nghe lời trách mắng. Nhưng mẹ lại nhẹ nhàng nói với tôi: “Mỗi đứa trẻ đều từng mắc phải sai lầm. Khi bằng tuổi con, mẹ cũng rất nghịch ngợm, khiến bà ngoại phải phiền lòng. Nhưng nhờ có sự bao dung của bà mà mẹ đã thay đổi...”.

Khi nghe mẹ nói xong, tôi cảm thấy vô cùng hối hận. Tôi nhận ra lỗi lầm của mình. Trải nghiệm đáng nhớ đối với tôi nhưng đã đem đến một bài học đáng giá. Kể từ đó, tôi cố gắng học tập chăm chỉ hơn.

Kể lại một trải nghiệm khiến em thay đổi, tự hoàn thiện mình - Mẫu 5

Đây là bài của mình để bạn tham khảo ạ: Em là 1 đứa trẻ ham chơi nên đã từng gây ra nhiều lỗi lầm . Câu chuyện xảy ra khi em còn học lớp 3,nhưng là một trải nghiệm mà bây giờ em vẫn còn nhớ mãi.
Buổi chiều hôm đó,sau khi học tiết Tiếng Việt,cô giáo đã giao học thuộc một bài thơ.Nhưng khi về đến nhà, thấy các bạn trong xóm đã tụ tập đầy đủ để chơi đáp cầu,vì tính ham chơi,em đã quên mất nhiệm vụ cô giao về nhà mà chạy đi chơi.Tối về,vì quá mệt, chẳng kịp học hành gì,em đánh một giấc tới tận sáng.Buổi học hôm sau , cô kiểm tra bài cũ.Lúc này em mới sực nhớ ra là mình chưa học bài.Cảm giác lo sợ bị cô gọi,em không giám nhìn thẳng vào mắt cô như mọi ngày mà lại cúi đầu xuống,cầu mong cô ko nhìn thấy mình.Bỗng nhiên tai em lùng bùng khi nghe cô gọi tên.Đầu em choáng váng, chân luýnh quýnh mãi mới đứng lên được.Em run rẩy đi tới bàn giáo viên,cô nhìn em với ánh mắt đầy tin tưởng.Đứng bên cạnh cô,em lắp bắp: Thưa.....thưa cô....em....em chưa thuộc bài! Lớp học đang im phăng phắc bỗng có tiếng xì xào nhỏ to,ánh mắt các bạn đổ dồn về phía em.Em ngượng ngùng, xấu hổ cúi đầu xuống.Cô nhìn em với ánh mắt thất vọng xen lẫn sự giận dữ.Rồi cô hạ giọng xuống: Lí do vì sao em chưa học bài?Em trả lời cô với giọng run run: Thưa...thưa cô...em quên ạ.giỌng cô buồn buồn,có vẻ cô thất vọng về em lắm: Em hãy hứa với cô từ nay sẽ học và làm bài trước khi đến lớp.Đây là lần đầu tiên nên cô bỏ qua cho em. em xin hứa với cô, từ nay em sẽ ko như vậy nữa! Được rồi,em về chỗ đi!em loạng choạng trở về ghế ngồi, vừa hối hận, vừa xấu hổ.
Vì tính ham chơi mà em quên đi trách nhiệm và bổn phận của mình.Em hứa với lòng sẽ cố gắng học tập, từ bỏ tính ham chơi để trở thành con ngoan , trò giỏi có ích cho xã hội để ko phụ công ơn thầy cô,cha mẹ.

Đánh giá

0

0 đánh giá